Trăng lên cao, bên ngoài Đan Vương phủ.

Đan Vương và đương kim Hoàng đế là huynh đệ cùng mẹ, quan hệ rất thân thiết, địa vị tôn quý, thực ấp vạn hộ đứng đầu trong số các vị vương gia, còn đảm nhiệm chức Đan Châu mục, nắm giữ quyền hành quân chính của cả một châu.

Huyện nha, phủ vệ, Đan Dương học cung, các nha môn v.v đều tập trung xung quanh vương phủ.

Khi màn đêm buông xuống, thành Đan Dương biến thành biển đèn mênh mông vô tận, hai bên bờ sông nội thành lầu cao san sát.

Tạ Tẫn Hoan đưa lưng về phía trăng sáng, ngồi một mình trên nóc nhà ven sông, trong quán rượu phía dưới có một vị tiên sinh kể chuyện, đang kể những câu chuyện kỳ lạ:

“Nam Cung tiên tử là giai nhân tuyệt sắc đứng đầu Đạo môn, có thơ rằng: Ngọc cơ băng cốt xuất Dao Đài, quốc sắc thiên hương tuyệt đại tài, tự thị thiên công thi thải bút, nhân gian na đắc thử hoa khai...

“Một đóa hoa phú quý nhân gian như vậy, sao yêu nữ Vu giáo kia có thể so sánh, tự ti mặc cảm nên sinh lòng đố kỵ, hạ ‘tình cổ’ lên người Nam Cung tiên tử...”

Câu chuyện kể về Nam Cung Diệp, chưởng môn đương nhiệm của Tử Huy sơn.

Nơi đóng đô của môn phái Tử Huy sơn nằm ngay bên ngoài thành Đan Dương, truyền thừa hơn 600 năm, đặt trong Đại Càn cũng được coi là danh môn đứng đầu, Tê Hà chân nhân chính là chưởng môn đời trước của Tử Huy sơn.

Nam Cung Diệp là đồ đệ của Tê Hà chân nhân, không chỉ đạo pháp cao thâm, kiếm pháp còn độc bá Đan Châu, có thể coi là người tình trong mộng thời thơ ấu của Tạ Tẫn Hoan.

Tuy nhiên lúc này, Tạ Tẫn Hoan đã không còn tâm trí nghĩ đến những điều này nữa.

Đột nhiên nhận được tin cha hy sinh khi làm nhiệm vụ, hiển nhiên là một tin dữ, hắn không tin lão già cứ thế mà chết, nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng.

Nhưng hiển nhiên, hiện tại hắn không thể rời đi được.

Như thế đã đành, triều đình còn chú ý tới yêu khí của Tử Huy sơn, hắn tham gia toàn bộ quá trình, lại mất trí nhớ, nếu bị phát hiện thì hết đường chối cãi, thậm chí có thể mất mạng ở đây.

Giờ Tạ Tẫn Hoan vẫn chưa bị kết tội, nếu mất tích, sẽ trở thành nghi phạm trọng đại, còn liên lụy đến người bảo lãnh cho hắn là Dương Đại Bưu, vì vậy cho dù có nguy hiểm đến đâu, vẫn phải ngoan ngoãn ở lại Đan Dương.

Hòn Than ăn uống no say, lúc này đã hoạt bát trở lại, ngồi xổm trên nóc nhà ngắm nhìn pháo hoa ở xa, còn ngậm lấy tay áo Tạ Tẫn Hoan kéo mạnh, hiển nhiên muốn Tạ Tẫn Hoan dẫn đi dạo.

Nhưng Tạ Tẫn Hoan đã nói sẽ ở gần nhà Dương Đại Bưu, mới phát hiện giá cả khách sạn quanh vương phủ quá đắt đỏ, vì vậy tìm một nha dịch, chuẩn bị thuê ngắn hạn một căn phòng đơn, lúc này đang chờ hồi âm.

Trong lúc âm thầm quan sát, nha dịch vẫn chưa quay lại, Tạ Tẫn Hoan lại nhìn thấy ở đầu đường Văn Thành có một nhóm nam nữ trẻ tuổi mặc áo xanh xuất hiện, đều đeo hòm thuốc và hòm sách, trong đó còn có rất nhiều xe ngựa sang trọng, xem ra là Đan Dương học cung tan học.

Đan Dương học cung được coi là đại học quốc lập, chỉ đứng sau Quốc Tử Giám ở Lạc Kinh, bên trong có ba viện 'Sùng Văn, Võ Bị, Đan Y', đại khái có thể hiểu là 'Văn khoa, Khoa học và Kỹ thuật, Y khoa'.

Trước đây Tạ Tẫn Hoan học hết cái này cái nọ, còn từng muốn thi vào học phủ đỉnh cao này để làm nam thần trường học, nhưng tiếc là còn chưa đến tuổi nhập học, phụ thân đã bị điều đi Lĩnh Nam.

Lúc này nhìn thấy các học sinh trong đó, Tạ Tẫn Hoan tò mò nhìn vài lần, còn chưa nhìn được bao lâu đã phát hiện Hòn Than đang lắc đầu ngoáy mông bên cạnh, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chính Luân Kiếm:

"Grù?"

Tạ Tẫn Hoan tưởng rằng trên Chính Luân Kiếm có côn trùng nhỏ bò, nhưng cầm lên kiểm tra, lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, ngược lại trên đường phố bên dưới, đột nhiên có tiếng hí dài của ngựa:

"Hí ——"

Tốc tốc tốc...

Con đường dài ven sông đèn đuốc sáng trưng, vô số học sinh nối đuôi nhau ra khỏi đường Văn Thành, tản ra các con phố ngõ hẻm xung quanh.

Trong đó có một chiếc xe ngựa treo tấm biển chữ "Lâm", đang chạy chậm trên đường, cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, váy áo màu xanh trà như nước sông mùa xuân, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn ra đường phố, tò mò lắng nghe những lời đồn đại:

"Phường Đông Thương xảy ra chuyện lớn, nghe nói chết mười mấy người..."

"Cả con phố đều bị phong tỏa..."

Bên trong xe ngựa khá rộng rãi, ngoài ghế ngồi mềm mại, bên cửa sổ còn đặt một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lê vàng, trên đó có bút mực giấy nghiên, một nữ tử mặc váy xanh đang cầm bút viết.

Nữ tử cao ráo, eo thon, khuôn ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp váy mềm mại, bờ mông dưới eo vểnh lên tạo thành đường cong mơn mởn như quả đào.

Còn khuôn mặt, không trang điểm phấn son, thoạt nhìn thanh nhã, nhưng lông mày thanh tú và đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nhìn kỹ lại mang theo ba phần quyến rũ, như hoa mẫu đơn lặng lẽ nở rộ trong mây mù.

Nữ tử tên là Lâm Uyển Nghi, không phải học sinh của Đan Dương học cung, mà là Đại tiểu thư của thế gia ngự y ở kinh thành, hiện đang đảm nhiệm phụ huynh học sinh, đi cùng hậu bối Lâm Tử Tô đang học ở học cung.

Phát hiện Tử Tô nhìn ngó xung quanh, hình như lại muốn chạy ra ngoài chơi đùa, Lâm Uyển Nghi dặn dò:

"Tử Tô, đến học cung học tập, phải chú trọng việc học, đừng suốt ngày chạy lung tung bên ngoài. Bây giờ bên ngoài không được yên ổn, thành Đan Dương đã xuất hiện dấu vết của yêu nhân, lỡ như gặp phải kẻ xấu, âm thầm bắt cóc con, coi như lô đỉnh..."

0.06765 sec| 2398.57 kb