Tạ Tẫn Hoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định xuống giường, bỗng nhiên phát hiện Hòn Than xòe cánh co rúm trong góc tường, toàn thân xù lông, ánh mắt kinh hãi nhìn hắn.
?
Tạ Tẫn Hoan khó hiểu:
"Ngươi lên cơn à?"
"Grù?"
Hòn Than còn muốn hỏi Tạ Tẫn Hoan có bị điên không.
Nằm trên giường múa may quay cuồng, giống như bị ma nhập, còn lẩm bẩm tự nói tự cười giật mình.
Phát hiện Tạ Tẫn Hoan trở lại bình thường, Hòn Than bay tới vỗ cánh liên tục, trông như muốn trừ tà giúp...
Bốp bốp bốp...
Một bên khác.
Đêm dần khuya, nha môn Huyện Úy ti vẫn sáng đèn, bộ khoái, ngỗ tác tụ tập trong nhà xác, trong phòng trực bên cạnh còn đặt những hòm gỗ, sổ sách dán phong ấn.
Huyện úy Dương Đình ngậm tẩu thuốc, đứng bên cạnh thi thể Trần Nguyên, nhìn ngỗ tác giải phẫu vết thương, ánh mắt nghiêm trọng:
"Một kiếm tập kích gần ba trượng, đả thương tâm mạch mà chưa chết, lại dùng một giản đánh nát hòa thượng tu luyện ‘Bất Động Kim Cương Thiền’, võ công này phải ở tứ ngũ phẩm trở lên. Tuổi còn chưa đến hai mươi, có công lực như vậy thực sự quá khó tin, ngươi xác định lai lịch hắn không có vấn đề gì hả?"
Dương Đại Bưu từng làm việc ở kinh thành gần ba năm, khá hiểu Tạ Tẫn Hoan, vỗ ngực bảo đảm:
"Tạ Tẫn Hoan hiểu chuyện sớm, trước kia ở kinh thành rất chăm chỉ, từ sáng đến tối đều học tập, tuổi trẻ tài cao không có gì lạ. Nghe Tẫn Hoan nói, mấy năm nay hắn đến ‘Phong Linh cốc’ học nghệ, nói là theo Ẩn Tiên nhất mạch, cha có nghe nói qua chưa?"
Dương Đình làm sai dịch cả đời, kiến thức khá rộng, ngậm tẩu thuốc suy nghĩ một chút:
"Hiện nay Đạo môn khá nhiều phe phái, có ba chi Đan Đỉnh, Chiêm Nghiệm, Ẩn Tiên. Phái Đan Đỉnh thì phần lớn ở phương Nam, phái Chiêm Nghiệm được Bắc Chu tôn sùng, phái Ẩn Tiên thần bí nhất, đi theo con đường ẩn thế, không phải loạn thế không xuống núi, lần trước lộ diện vẫn là loạn Vu giáo trăm năm trước. Bây giờ Tạ Tẫn Hoan xuất hiện..."
Dương Đại Bưu suy nghĩ một chút: "Có lẽ là quốc phúc sắp suy, loạn thế sắp đến, cao nhân thế ngoại đặc biệt phái hắn xuất sơn..."
Bốp ——
Còn chưa nói hết, đã bị tẩu thuốc gõ vào đầu.
"Người lớn như vậy rồi, còn nói năng bừa bãi, hiện nay Đại Càn đang thịnh thế, lấy đâu ra chuyện quốc phúc sắp suy?!"
Dương Đại Bưu xoa đầu, nhìn thi thể khắp phòng:
"Vậy những thứ này..."
"Những thứ này chỉ là yêu khấu bình thường, không phải yêu ma thông thiên gây họa cho dân chúng."
"Vậy con ở Tử Huy sơn kia..."
"Biết là yêu ma thông thiên, ngươi còn không mau đi tìm đi?!"
"Bản lĩnh của ta, làm sao tìm được đại yêu siêu phẩm, người ta tự mình đưa đến cửa, ta cũng chưa chắc nhận ra được..."
...
Hai cha con đang nói chuyện, một loạt tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên ngoài cửa, còn có lời nói gấp gáp:
"Lệnh Hồ đại nhân, người phải nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng không dám báo cáo chuyện này cho quận chúa điện hạ, nếu điện hạ biết được..."
"Ta tự có chừng mực."
...
Dương Đại Bưu giật mình, biết là nữ Bồ Tát ngày ngày cứu khổ cứu nạn đã đến, vội vàng buông hột quẹt xuống, chạy ra ngoài.
Sân trước Huyện Úy ti, ba tên Võ tốt xách đèn lồng, chạy theo phía sau, phụ tá Lưu Khánh Chi liên tục khuyên can.
Lệnh Hồ Thanh Mặc xách kiếm bước nhanh phía trước, vì áo giáp bị đánh nát, nên mặc thường phục, váy trắng như tuyết dưới ánh lửa nhẹ nhàng bay múa theo gió đêm, lộ ra vài phần tiên khí phiêu dật.
Là đệ tử chân truyền của chưởng môn Tử Huy sơn, lại xưng tỷ muội với quận chúa Trường Ninh, hiển nhiên thân phận Lệnh Hồ Thanh Mặc không thấp, đừng nói tiếp xúc, bộ khoái bình thường có thể nhìn từ xa một lần cũng coi như vinh hạnh.
Nhưng Lệnh Hồ Thanh Mặc là người trong Đạo môn, chưa từng làm giá chút nào, đến Đan Vương phủ rèn luyện không chọn ngồi trong phòng, mà là xông pha nơi tuyến đầu, coi Võ tốt bộ khoái bình thường như đồng liêu chiến hữu, việc nặng việc bẩn luôn đi đầu, gặp chuyện còn giúp đỡ gánh chịu trách nhiệm.
Vì vậy, rất nhiều sai dịch trong nha môn luôn coi nàng như ‘nữ Bồ Tát’, lúc này đến nơi, tất cả đều tiến lên hỏi han ân cần.
Nhưng tính tình Lệnh Hồ Thanh Mặc ngoài lạnh trong nóng, tuy trọng nghĩa nhưng không khéo ăn nói, đi thẳng vào hậu nha, thấy Dương Đại Bưu chạy tới, thì hỏi thẳng vào vấn đề:
"Tình hình thế nào, đã tra được manh mối gì chưa?"
Hôm nay Dương Đại Bưu suýt nữa bị dọa chết, xác định tay chân Lệnh Hồ đại nhân đều nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm:
"Chỉ có thể khẳng định, ba người ở phường Đông Thương có liên quan đến đám yêu khấu gây loạn trong thành gần đây, nhưng kẻ đứng sau rất cẩn thận, không để lại bất kỳ manh mối truy tìm nào trong kho hàng..."
"Tên Tạ Tẫn Hoan cuối cùng kia ở đâu?"
"À..."
Dương Đại Bưu biết sẽ bị hỏi cái này, khom lưng, cười nịnh nọt:
"Lệnh Hồ đại nhân ~ đều là hiểu lầm. Tạ Tẫn Hoan là con trai của cựu Huyện úy Vạn An Tạ Ôn, là bạn thân của ta từ nhỏ, rất ngoan ngoãn. Hôm nay hắn cố ý đến thăm ta, tình cờ gặp phải bọn cướp, có lẽ là do sự việc xảy ra đột ngột, nên mới vô tình làm đại nhân bị thương..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc cũng không phải kẻ ngốc, người có thể đánh ngất đệ tử chân truyền của chưởng môn Tử Huy sơn như nàng bằng một gậy, sao có thể là nhân vật tầm thường?
"Giết liền ba người trong nháy mắt, ngươi nói là ngoan ngoãn?"
"Giết giặc không thể nhân từ mềm lòng, Tạ đại nhân cũng dạy ta như vậy..."
"Hắn ở phòng giam nào?"
"À..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc định đi đến nhà giam, thấy Dương Đại Bưu liên tục cười xun xoe, vẻ mặt ngượng ngùng, không khỏi cau mày:
"Nhân chứng quan trọng như vậy, ngươi lại để cho người ta đi rồi sao?!"
"Không, sao ta dám tự ý thả người."
Dương Đại Bưu cười xòa: "Là quản thúc, ngay tại căn nhà thứ sáu hẻm Thanh Tuyền, cách nhà ta vài bước chân, ta lấy đầu ra đảm bảo, Tạ Tẫn Hoan tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu Lệnh Hồ đại nhân muốn hỏi án, ta lập tức gọi hắn đến..."
Lúc chữa thương Lệnh Hồ Thanh Mặc đã hiểu rõ đại khái, thấy Dương Đại Bưu lấy đầu ra đảm bảo, cũng bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng người đánh ngất nàng bằng một gậy, nàng không thể nào không biết cả mặt mũi được, bèn xoay người đi ra ngoài:
"Ta qua đó xem."
Dương Đại Bưu sợ vị nữ Bồ Tát này làm khó huynh đệ của mình, vội vàng đi theo phía sau:
"Ta dẫn đường cho đại nhân."
"Không cần, các ngươi mau chóng điều tra rõ vụ án này, có manh mối gì lập tức báo cáo."
"À... Vâng."
Dương Đại Bưu bất đắc dĩ dừng bước, nhìn theo bóng Lệnh Hồ Thanh Mặc rời đi một mình...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo