Ngày hôm sau, ngoài thành Đan Dương.
Tháng 8, nắng thu ấm áp chiếu xuống quan đạo, hàng nghìn con thuyền tụ tập ở bến cảng bên sông, người qua kẻ lại trên bến tàu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy người rảnh rỗi thì thầm:
"Nghe nói đêm qua sấm chớp ầm ầm, có một con rồng rơi xuống Tử Huy sơn, nha môn cũng đi tìm rồi..."
"Long tính vốn dâm đãng, nếu thật sự là vậy, đám chim muông thú cái trên Tử Huy sơn, e là sắp gặp nạn rồi..."
...
Tạ Tẫn Hoan vác Hòn Than, lẻ loi đứng trên bến tàu, hoài nghi nhân sinh.
Đêm qua lo bị nữ yêu quái đuổi kịp, hắn bèn chạy ra khỏi núi sâu ngay trong đêm, sau khi dò hỏi nhiều lần, được biết hiện tại đúng là năm Tĩnh Ninh thứ tám, hắn đã mất trí nhớ gần ba năm!
Mất trí nhớ không phải vấn đề, cùng lắm thì đi tìm đại phu khám não, không có não cũng không phải là không thể sống.
Nhưng cha hắn đường đường là quan lại cứ thế biến mất, tôi tớ nha hoàn cũng không thấy, thậm chí con bạch mã nhỏ của hắn đã học được cách tự di chuyển, cũng không còn tung tích.
Bên cạnh chỉ còn lại một con chim phá hoại ham ăn lười làm, thêm vào đó là cái túi tiền còn sạch hơn cả mặt.
Lúc nãy ngồi thuyền là quẹt mặt thanh toán, kết quả người lái đò không nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ chấp nhận thanh toán bằng sức lao động, hắn bất đắc dĩ phải chèo thuyền suốt dọc đường giúp ông lão.
Những năm trước Tạ Tẫn Hoan cũng coi như là một thiếu gia, không nói giàu sang phú quý, cũng là cơm bưng nước rót, cả đời này việc duy nhất phải lo lắng chính là nhà không đủ lớn, sau này ba vợ bốn nàng hầu năm thiếp, sáu bảy tám thị tỳ, còn có mười mấy người vợ bé bên ngoài ở đâu.
Hiện tại đừng nói ba vợ bốn nàng hầu, hắn còn phải hầu hạ ngược lại con nô tỳ thân cận trên vai.
Hòn Than sẽ không bắt chuột, hắn dám không cho ăn, Hòn Than dám để hắn mất đi thân thích cuối cùng bên cạnh, còn là bị chết đói, đúng là một con chim ác độc!
Tiếp theo nên làm gì bây giờ...
Tạ Tẫn Hoan hóng gió thu hiu quạnh, suy nghĩ nên đi đâu về đâu, đang ngẩn ngơ thì sau lưng bị vỗ một cái:
"Đại huynh đệ, ngươi đi hay không đi?"
Quay đầu lại, bà con đang chờ xuống thuyền sắp giẫm sập tấm ván.
"Xin lỗi, vừa phân tâm."
Tạ Tẫn Hoan nhường đường, lại hỏi người lái đò chở hắn miễn phí tới:
"Lão bá, có thể thương lượng một chút không, ta tự chèo thuyền đi kinh thành, đến nơi trả gấp đôi thù lao cho ngài. Gia phụ Tạ Ôn, nguyên là pháp tào huyện Vạn An..."
(pháp tào: luật sư)
Lão lái đò buộc dây neo vào cọc gỗ, lắc đầu thở dài:
"Ai ~ không phải thúc không giúp ngươi, hình như hôm qua trong thành xảy ra chuyện, thuyền qua sông đều dừng lại, trên sông còn có thủy binh tuần tra, hiện tại ngươi không thể đến Kinh Triệu phủ."
Tạ Tẫn Hoan nhìn ra sông, đúng là không nhìn thấy thuyền bè qua lại, nghi ngờ hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ, chắc là có giặc cướp lợi hại, sợ chạy vào địa giới Kinh Triệu phủ quấy rối quý nhân. Ngươi ở Đan Dương không có thân thích bằng hữu sao? Tạm thời đi ở nhờ vài ngày, đợi thông hành rồi thúc đưa ngươi qua đó."
Thân thích bằng hữu...
Tạ Tẫn Hoan cẩn thận hồi tưởng, nhớ tới một bộ khoái mà cha từng dẫn theo, được điều đến huyện nha Đan Dương, ba năm trước còn đến tiễn cha hắn.
Người trong quan phủ, lại là bạn cũ, rất có thể biết hướng đi của cha hắn trong ba năm qua.
"Lão bá, Dương Đại Bưu - Dương bổ đầu, hiện còn đang tại chức ở Đan Dương không?"
Lão lái đò làm nghề chở đò, khó tránh khỏi bị sai dịch tìm kiếm, khá quen thuộc với nha môn:
"Còn, mấy ngày trước Dương đại nhân còn dẫn theo nha dịch đến bến tàu tra xét giặc cướp, hiện tại đã thăng lên Úy sử rồi..."
Úy sử là phó của Huyện úy, tuy không vào hàng ngũ, nhưng đối với dân chúng thì đã được xem là quan lớn.
Tạ Tẫn Hoan tìm được người quen, cũng không trì hoãn nữa, dò hỏi đi về hướng thành Đan Dương...
…
Thành Đan Dương, phường Đông Thương.
Phường Đông Thương là nơi chứa kho hàng, hầu hết ngoài phố là tiêu cục, xe ngựa, bên trong khu phố lại là kho hàng nối liền nhau.
Giữa trưa, trên một tửu lâu.
Huyện úy Đan Dương - Dương Đình ngậm tẩu thuốc bằng trúc, nhìn những tòa nhà cao thấp chằng chịt ngoài cửa sổ:
"Ngươi chắc chắn bên trong có yêu khấu ẩn nấp sao?"
Con trai Dương Đại Bưu đứng trước mặt, cao ít nhất là 1m9, vai rộng lưng dày, cơ ngực như tủ lạnh hai cánh, sắc mặt lại khá xun xoe, đang cầm hột quẹt châm thuốc giúp cha già:
"Nhất định có, nghe ông chủ quán vằn thắn nói, gần đây có một khuôn mặt lạ, ngày nào cũng đi mua vằn thắn, lượng của ba người. Người quản kho của Lý gia nghe thấy tiếng chó sủa vào buổi tối, nhưng mở cửa lại không thấy ai..."
Bên cạnh hai người còn có một nữ tử, mặc giáp kỳ lân màu đen, eo đeo bội kiếm, trông rất trẻ, nhưng khí chất khá lạnh lùng, tên là Lệnh Hồ Thanh Mặc.
Sư phụ của Lệnh Hồ Thanh Mặc là chưởng môn đương đại của Tử Huy sơn, hiện nàng đang làm thân vệ ở vương phủ để rèn luyện, kết nghĩa tỷ muội với quận chúa Trường Ninh, địa vị khá cao, nghe vậy chen lời:
"Phường Đông Thương dài hai dặm, rộng một dặm rưỡi, địa thế phức tạp, chỉ cần quan sai lộ diện, yêu khấu chắc chắn sẽ bỏ trốn, ngươi chuẩn bị tìm kiếm như thế nào?"
Dương Đại Bưu đậy hột quẹt lại, quay người:
"Điều động trăm người, phong tỏa toàn bộ lối ra vào của kho hàng, sau đó vây bắt..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc khẽ nhíu mày:
"Đêm qua Tử Huy sơn có 'huyết sát khí ngùn ngụt', hình như có đại yêu xuất thế. Hiện tại trong 300 Võ tốt đã có 280 người ra ngoài, bộ khoái các nha môn cũng đang tuần tra, ngay cả lai lịch của giặc cướp mà ngươi cũng chưa điều tra rõ, lấy đâu ra trăm người để điều động?"
Dương Đình ngậm tẩu thuốc gật đầu:
"Nếu điều động trăm người, cuối cùng bắt được ba tên trộm gà trộm chó, da của ta sẽ bị Trương huyện lệnh lột sạch."
Dương Đại Bưu biết điều động người khó khăn, nếu không cũng sẽ không mời cha và nữ Bồ Tát của vương phủ đến, hắn ta cười nịnh nọt:
"Lệnh Hồ đại nhân xuất thân Đạo môn, hẳn là có thể phát hiện yêu khí, hay là làm phép thử xem?"
Tử Huy sơn thuộc phái Đan Đỉnh của Đạo môn, Đạo Võ song tu, đúng là có thể dùng thuật pháp trừ tà trói yêu, trấn sát yêu ma, nhưng đã là Đạo môn, thì phải xem 'đạo hạnh'.
Hiện giờ Lệnh Hồ Thanh Mặc đang làm việc ở vương phủ để rèn luyện, chưa xuất sơn, nếu có thể tìm thấy một tia yêu khí khó phát hiện trong hàng nghìn tòa nhà, nàng còn rèn luyện làm cái gì? Có thể đến thẳng Khâm Thiên Giám ở kinh thành làm 'tiên quan'.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo