Đêm xuống, nhà giam Huyện Úy ti.
Ẩm mốc và mùi hôi thối tràn ngập trong nhà giam tăm tối, ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc từ xa hắt qua song sắt, đổ xuống từng vệt bóng mờ. Bên cạnh đống cỏ khô đã chuyển đen là thùng phân bốc mùi khó chịu, khe gạch ở góc tường đã trở thành thiên đường của rận và gián.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Tạ Tẫn Hoan cảm thấy như đang về nhà.
Chỉ là trước đây hắn đứng ngoài song sắt, còn lần này thì ngồi xổm bên trong.
“Hai vị huynh đệ, thật sự là hiểu lầm…”
“Câm miệng! Dám động đậy giết không tha!”
Hai tên lính canh hãi hùng, giương Phá Khí Nỗ nhắm vào trong phòng giam, nửa ngày trôi qua cánh tay đã mỏi nhừ, nhưng vẫn không dám lơ là chút nào.
Hai tay Tạ Tẫn Hoan bị trói ngược ra sau, ngoan ngoãn quay mặt vào tường, nhìn lũ rận đánh nhau.
Tuy rằng hắn có thể dễ dàng cởi bỏ loại trói buộc này, nhưng đã lỡ tay làm quan sai bị thương, nếu lại chống đối vượt ngục, vậy thì thật sự thành tội phạm rồi, vì thế từ đầu đến cuối đều rất phối hợp.
Tuy Hòn Than không bị trói, nhưng từ nhỏ đã ngoan ngoãn, cũng thành thật ngồi xổm ở góc tường bên kia. Có lẽ là đói bụng cả nửa ngày, há miệng ra định bắt thứ gì đó ăn.
“Không được ăn!”
“Grù…”
“Không được nói chuyện!”
“Được.”
…
Không biết cứ giằng co như vậy bao lâu, bên ngoài nhà giam cuối cùng cũng có động tĩnh.
Hai tên lính canh quay đầu lại, thấy Úy sử Dương Đại Bưu bước nhanh tới, như trút được gánh nặng, cất Phá Khí Nỗ đi:
“Dương đại nhân, người này cứ nói là quen ngài…”
“Cứ giương lên!”
Buổi trưa Dương Đại Bưu nhìn thấy cảnh tượng trong ngõ nhỏ, đã sợ hết cả hồn.
Lúc này vẫn không dám lơ là, bảo lính canh tiếp tục uy hiếp, cẩn thận đi tới trước quan sát.
Tạ Tẫn Hoan sợ quay đầu lại sẽ có một mũi tên bay tới, bình tĩnh nói:
“Dương đại ca, là ta, Tạ Tẫn Hoan. Năm kia gia phụ bị thuyên chuyển tới Nam Cương, đi ngang qua thành Đan Dương, ngươi còn tiễn ra ngoài bảy tám dặm…”
Trước đây Dương Đại Bưu làm việc ở kinh thành, ngay dưới trướng Huyện úy Vạn An - Tạ Ôn, rất quen thuộc với Tạ Tẫn Hoan.
Hôm nay không ném thẳng Tạ Tẫn Hoan vào địa lao, thật ra là vì cảm thấy giống con trai của cố nhân, nhưng nam nhi mười tám tuổi thay đổi lớn, hậu quả làm nữ Bồ Tát bị thương lại không gánh nổi, ban ngày không có thời gian xác minh.
“Ngươi quay mặt lại đây, ta xem nào.”
Tạ Tẫn Hoan quay đầu lại, lộ ra nụ cười vô hại:
“Mấy năm không gặp, Dương đại ca cường tráng hơn nhiều rồi, cơ ngực này nhìn thật oai phong.”
Dương Đại Bưu vô thức ưỡn ngực, cẩn thận xem xét, xác nhận là con trai của cố nhân thì hơi vui mừng, nhưng vẫn nghi ngờ:
“Tẫn Hoan, mấy năm nay ngươi ở nơi nào?”
Tạ Tẫn Hoan cũng không rõ mình đã đi đâu, không hiểu sao lại có được võ công, lại không thể nói rõ lai lịch, rất dễ gây hiểu lầm, chỉ có thể cười nói dối:
“Đi học nghệ. Ba năm trước cha ta đến Nam Cương, giữa đường gặp một vị cao nhân ẩn sĩ, nói ta thiên phú dị bẩm, đưa ta lên núi học võ công, gần đây mới trở về.”
Dương Đại Bưu nhìn hắn từ trên xuống dưới qua song sắt, bán tín bán nghi:
“Võ công của ngươi, người thường không thể dạy được, học từ môn phái nào?”
Tạ Tẫn Hoan thuận miệng bịa chuyện: “Phong Linh cốc, môn phái Ẩn Tiên nhất mạch, chắc Dương đại ca chưa từng nghe qua.”
Đúng là Dương Đại Bưu chưa từng nghe qua, nhưng cũng không hỏi nhiều, chuyển sang nói:
“Ý ngươi là ngươi không biết chuyện của cha ngươi?”
Lần này Tạ Tẫn Hoan đến đây chính là để dò hỏi tung tích của cha mình, thấy sắc mặt Dương Đại Bưu không đúng, nụ cười chợt tắt:
“Cha ta làm sao?”
Dương Đại Bưu im lặng một lát, khẽ thở dài:
“Ba năm trước, Tạ đại nhân đến Nam Cương, đi đến Uy Châu gặp phải yêu vật, hơn 20 người đi theo đều hy sinh. Ta còn tưởng ngươi cũng gặp nạn, may mà thoát được một kiếp.”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Tẫn Hoan giật thót.
Nhưng hắn nhớ chuyện gặp yêu vật.
Tình huống cụ thể lúc đó là đoàn người đi đến đồi Tam Xá ở Uy Châu, sai dịch đi theo hoảng sợ hô to có yêu vật, hắn nhìn thấy bóng đen lướt qua trong rừng từ cửa sổ xe.
Hắn nhận thấy tình hình không ổn, cưỡi ngựa mang theo cha mình cố gắng phá vòng vây, yêu vật đuổi theo phía sau.
Sau đó trải qua như thế nào thì không thể nhớ nổi.
Theo suy đoán của hắn, hộ vệ và sai dịch lúc đó đúng là có người chết, nhưng hắn đã trốn thoát, cha hắn không thể nào chết ở đồi Tam Xá được.
Phải biết rằng lúc đó là hắn cưỡi ngựa, mang theo cha mình đã ngoài năm mươi tuổi bỏ chạy.
Hắn không thể nào giữa đường thấy cha là gánh nặng, đá cha xuống ngựa rồi bỏ chạy một mình chứ?
Hắn có thể thừa nhận mình là kẻ háo sắc, nhưng thật sự không thể làm ra chuyện như vậy.
Tạ Tẫn Hoan quay người lại, không để ý đến hai tên lính canh đang căng thẳng, hỏi qua song sắt:
“Xác định chứ? Lúc đó có tìm thấy thi thể không?”
Dương Đại Bưu thở dài: “Tạ đại nhân có ân với ta, lúc đó ta đã hỏi quan chủ quản vụ án, tại hiện trường chỉ tìm thấy một vài khối thi thể đã bị ăn gần hết, khó mà phân biệt thân phận, tìm kiếm gần bảy ngày không có kết quả, mới kết án là hy sinh.”
“Lúc đó ai điều tra vụ án này?”
“Người bị hại là quan triều đình, vụ án này do Thiên hộ Xích Lân vệ Đoàn Cương đích thân đến Uy Châu điều tra, hẳn là không có gì sơ sót.”
Xích Lân vệ là thị vệ riêng của hoàng đế Đại Càn, cơ cấu tương đương với Đông Xưởng hoặc Cẩm Y vệ, Đoàn Cương với tư cách là Thiên hộ, dưới trướng có mười Bách hộ sở, thống lĩnh một nghìn một trăm người, đặt ở kinh thành cũng không phải nhân vật nhỏ.
Nhân vật như vậy đích thân ra tay, quả thực không thể nào để sót.
Nhưng lúc đó Tạ Tẫn Hoan ở cùng cha mình, hiện giờ hắn còn sống, Xích Lân vệ lại không tra ra được, đây chẳng phải là sơ sót sao?
Kết án này cũng quá qua loa rồi…
Tạ Tẫn Hoan không tin cha mình đã hy sinh, hai tay dùng sức, dây trói lập tức đứt đoạn:
“Ta phải về kinh thành một chuyến, điều tra rõ chuyện này.”
Tên lính canh vừa mới thả lỏng cảnh giác, thấy vậy sợ run, vội vàng giương Phá Khí Nỗ lên.
Dương Đại Bưu cũng giật mình, lùi lại nửa bước:
“Đừng động đậy! Ngươi còn chưa thể đi!”
“Dương đại ca, đã nhận ra rồi mà còn giam ta? Hôm nay thật sự là hiểu lầm…”
Nói đến đây, Tạ Tẫn Hoan rùng mình, khẽ hỏi:
“Vị huynh đệ mà ta làm bị thương, chẳng lẽ không qua khỏi?! Ta chỉ đụng nhẹ vào một chút…”
Cả người lẫn giáp bị đánh ngất xỉu, ngươi gọi đó là đụng nhẹ vào một chút hả?!
Dương Đại Bưu rất muốn phản bác, nhưng hiện tại không phải lúc nói những chuyện này, vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng:
“Người ta không sao. Việc ngươi không thể đi, không liên quan đến chuyện này.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo