Trong lều, ngoài hành lý và dụng cụ, còn có một ít tài liệu và nhật ký trộm mộ của học đồ.
Trong ghi chép, hiện tại là mùa thu năm Tĩnh Ninh thứ tám, hắn 19 tuổi rưỡi, đã ba năm kể từ khi cha hắn chuyển công tác đến Lĩnh Nam.
Nơi hiện tại cũng không phải là Nam Cương núi non hiểm trở, mà là Đan Châu, chỉ cách Kinh Triệu phủ hơn trăm dặm.
Lật đến trang mới nhất của nhật ký trộm mộ, vài dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra trước mắt:
Mùng 5 tháng 8: Sư phụ tìm long huyệt, phát hiện phía sau Tử Huy sơn có một ngôi mộ lớn, sư phụ đoán là nơi ‘Tê Hà chân nhân’ bế quan tọa hóa, bên trong chắc chắn có công pháp và bảo vật…
Mùng 8 tháng 8: Hôm nay động thổ, đào được cửa mộ, phía trên có pháp ấn Đạo môn, giống như Trấn Yêu Phù, sư phụ nói là để đề phòng Tê Hà chân nhân bế quan nhập ma…
Mùng 9 tháng 8: Nằm mơ, mơ thấy một nữ yêu mặc áo đỏ, ngực to mông nở, ta cảm thấy nàng thích ta, tiếc là bị sư phụ cho một cái tát tỉnh giấc, tiếp tục đào mộ…
Đêm mùng 9 tháng 8: Cuối cùng cửa mộ cũng mở ra, bên trong có rất nhiều đồ tùy táng của nữ giới, ở giữa là Trấn Yêu Quan, phía trên còn cắm thanh ‘Chính Luân Kiếm’ đã thất truyền trăm năm của Tử Huy sơn, quả nhiên là bảo vật, phải nghĩ cách rút kiếm ra…
Ghi chép đến đây là dừng lại.
“Trấn Yêu Quan, nữ yêu mặc áo đỏ, Chính Luân Kiếm…”
Từ bé Tạ Tẫn Hoan đã biết vương triều Đại Càn đầy rẫy yêu ma quỷ quái, đột nhiên thấy những từ này, trong lòng không khỏi giật mình, mắt liếc sang thanh trường kiếm đang cầm trong tay:
Kiếm dài ba thước ba tấc, toàn thân màu xanh đen, khắc hai chữ ‘Chính Luân’…
Đây chẳng phải là thanh kiếm trên Trấn Yêu Quan sao?
Tạ Tẫn Hoan thầm kêu không ổn!
Thanh kiếm này có thể xuất hiện trong tay hắn, không nằm ngoài dự đoán là đám trộm mộ liều mạng này đã mở Trấn Yêu Quan, thả nữ yêu áo đỏ ra ngoài.
Không hiểu sao hắn lại chạy đến đây, có lẽ là muốn ngăn cản bọn trộm mộ làm bậy, nhưng thất bại rồi bị yêu ma làm bị thương, nên mới quên mất những chuyện gần đây.
Chuyện vừa mới xảy ra, nếu thật sự là nữ yêu ra khỏi quan tài mới gây ra tình cảnh hiện tại, vậy yêu ma đó có thể vẫn còn ở gần đây…
Nghĩ đến đây, Tạ Tẫn Hoan lạnh hết cả người, thận trọng nhìn quanh.
Cũng đúng lúc này, bên ngoài lều phát ra tiếng động lạ:
Xoẹt~ xoẹt~
Nghe tiếng như có sinh vật nào đó đang xé thịt.
Sắc mặt Tạ Tẫn Hoan biến đổi, nhanh chóng chĩa kiếm về phía cửa lều.
Rắc ——
Cũng đúng lúc này, tia chớp lóe lên trên bầu trời, trong chốc lát soi sáng bên ngoài lều.
Dưới cơn mưa rào, lửa trại đã tắt hoàn toàn, con thỏ nướng cháy xém bị kéo sang một bên, một bóng đen đang cúi đầu mổ ăn.
Bóng đen có lông đen tuyền, giống như cục than, chỉ có đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh sáng mờ ảo dưới tia chớp, như hai đốm lửa ma trôi nổi bên ngoài lều.
Tạ Tẫn Hoan nhìn kỹ, cảm thấy bóng đen này rất quen, thử gọi:
“Hòn Than?”
“Gù?”
Con chim ưng đen đang mổ thỏ nướng, nghe thấy tiếng gọi thì khựng lại.
Có lẽ là sợ bị chủ nhân bắt gặp ăn vụng sẽ bị mắng, nó còn lặng lẽ đặt con thỏ nướng về chỗ cũ, sau đó ngồi xổm dưới mưa, giả vờ đang nghiêm túc canh gác.
Tạ Tẫn Hoan đang sợ hết hồn, thấy cảnh này thì suýt buột miệng chửi thề.
Ưng đen tên là Hòn Than, là Tạ Tẫn Hoan bỏ ra nửa quan tiền, mua được từ phố chim cảnh ở kinh thành, để làm nô bộc thân cận.
Người bán hàng nói đó là ‘Hắc Sí Đại Bằng’, huyết mạch Thần thú, trưởng thành có thể sải cánh dài nghìn trượng, ăn thịt rồng.
Kết quả Tạ Tẫn Hoan cẩn thận hầu hạ, nuôi thành ‘Hắc Sí Đại Mập’, cao một thước, vòng eo cũng một thước, thích nhất là ăn ‘nấm hầm phi long’.
May mà tên gian thương vô lương kia cũng không đến mức vô sỉ lấy gà rừng nhuộm đen để lừa người, Hòn Than khá lanh lợi, nghe hiểu tiếng người, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến ăn uống thì tuyệt đối không nói dối.
Lúc này Tạ Tẫn Hoan cũng không rảnh để ý đến nô bộc thân cận, xách kiếm đi đến trước mặt nó hỏi:
“Ngươi có thấy yêu quái không?”
“Gù?”
Hòn Than ngước mắt nhìn quanh, trông khá hoang mang.
Tạ Tẫn Hoan thấy vậy, biết là nó không thấy.
Nhưng xem nhật ký trộm mộ, có lẽ nữ yêu áo đỏ đã ra khỏi quan tài!
Hắn mất trí nhớ, hoàn toàn không nắm rõ tình hình hiện tại, không dám ở lâu, nhanh chóng rút mũi tên Thiên Cương từ trên người thi thể, lại cầm bảo kiếm trấn yêu làm bùa hộ mệnh:
“Đi mau, nơi này có yêu tinh.”
“Gù ~”
Hòn Than vô cùng ngoan ngoãn, thấy vậy ngậm con thỏ nướng bên cạnh đống lửa trại, vỗ cánh nhảy chân sáo đi theo phía sau, biến mất trong màn đêm mưa gió.
Sau khi một người một chim rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí âm u trong núi rừng dần tan biến.
Dường như thứ gì đó vô hình, cũng rời khỏi mộ cổ trong núi sâu với Tạ Tẫn Hoan…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo