Ánh trăng đẹp đẽ tĩnh mịch, trai đơn quỷ chiếc nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Tẫn Hoan quay đầu, đột nhiên trông thấy một con ma treo cổ, sợ đến mức giật bắn mình, vội vàng lật người ngồi dậy sờ soạng binh khí, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy con ma này trông quen quen, không khỏi kinh sợ quát:

"Ngươi làm gì đấy?!"

Dạ Hồng Thương dựa vào mép trong giường, thu hồi bộ mặt ma treo cổ, đổi thành tư thế tay chống má:

"Thấy ngươi không ngủ được, giúp ngươi một tay."

Đúng là vừa nãy Tạ Tẫn Hoan không ngủ được, nhưng ôm nữ quỷ lại ngủ được sao?

Nhưng bây giờ yên tĩnh, quả thật thoải mái hơn vừa rồi nhiều...

Tạ Tẫn Hoan đè nén nội tâm dậy sóng, hơi trầm ngâm, vẫn buông binh khí xuống, hỏi:

"Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì? Trước kia ta đọc rất nhiều sách, nếu ngươi là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, ta không thể nào không biết."

Dạ Hồng Thương nằm nghiêng bên cạnh, đầu ngón tay cuốn một lọn tóc xanh:

"Ta đã mất trí nhớ, sao có thể biết được? Có lẽ loạn Vu giáo chết quá nhiều người, ta lại không phải là nhân vật đỉnh cấp, nên bị quên mất."

Trăm năm trước loạn Vu giáo gây họa thiên hạ, dân số giảm mạnh một phần ba, ngay cả triều đại trước cũng bị diệt vong, đúng là có rất nhiều người và yêu bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.

Nhưng có thể hưởng thụ đãi ngộ ‘lăng Trấn Yêu’, bị chôn sống trăm năm mà vẫn có thể nhảy nhót khắp nơi thì không thể nào là kẻ vô danh tiểu tốt.

Trong lịch sử yêu ma có đãi ngộ này, tùy tiện lôi ra một tên nào cũng có chiến tích trăm vạn xác chết, dù cách ngàn năm vẫn khiến người ta nghe thấy đã hoảng sợ.

Tạ Tẫn Hoan rất nghi ngờ Dạ Hồng Thương nhớ nhầm tên, nhưng hiện tại không có cách nào chứng thực, chỉ có thể hỏi:

"Ngươi không giúp được gì thật sao? Bây giờ ta bị truy nã khắp thành, lại không đi được, ngươi có thể đưa ra chút chủ ý cũng được."

Không biết Dạ Hồng Thương lấy đâu ra một cây quạt tròn màu đỏ, phe phẩy trước ngực, dáng vẻ y như quý phụ ngực khủng:

"Mọi vấn đề đều bắt nguồn từ thực lực không đủ. Công pháp của ngươi hơi yếu, căn cơ còn có không gian củng cố, chỉ cần tìm chút linh đan diệu dược, tẩy tủy phạt cốt, rèn gân nhuận mạch, có thể bước vào Võ Đạo tam phẩm bất cứ lúc nào, tuy vẫn không thể lấp kín lăng Trấn Yêu, nhưng nếu bị triều đình phát hiện, ít nhất cũng có thêm vài phần khả năng tự vệ."

Đan dược có thể tăng cường thực lực, nhưng dược vật rèn thể lại đắt đỏ, có thể để võ phu tam tứ phẩm sử dụng càng là giá trên trời.

Dạ Hồng Thương là một con ma, trên người chắc chắn không có, Tạ Tẫn Hoan cũng không có bạc, chỉ có thể hỏi:

"Ngươi có thể dạy ta luyện đan không?"

Dạ Hồng Thương lắc đầu: "Ta quên mất cách luyện rồi, nhưng nữ đại phu hôm nay là yêu nữ Vu giáo, hơn nữa hình như công pháp có vấn đề, khí âm hàn đè ép nội tạng. Ngươi chỉ cần hơi dùng chút thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ, lại giải quyết phiền phức này giúp nàng, đừng nói vài viên đan dược, muốn nàng tự tiến cử thân mình lên giường cũng không thành vấn đề."

Tạ Tẫn Hoan đã gây ra một đống chuyện, nào dám đi uy hiếp yêu nữ Vu giáo biết yểm bùa, nhưng giúp đỡ lẫn nhau thì đúng là có thể:

"Vấn đề công pháp của nàng, nên giải quyết thế nào?"

"Ngươi lấy công pháp đến cho ta xem, hẳn là ta có thể tìm ra vấn đề. Còn khí âm hàn, phải tìm một nam tử chí cương chí dương, dùng phương pháp âm dương điều hòa để chữa trị, phun nước trăm lần, khí âm hàn sẽ bài trừ ra ngoài..."

"Hả?!"

Tạ Tẫn Hoan nghe thấy lời nói kinh thế hãi tục này, khó tin nói:

"Phun nước? Còn trăm lần?! Ngươi xác định ngươi không phải yêu ma mê hoặc ta làm nhục nữ tử nhà lành chứ?"

Dạ Hồng Thương khó hiểu: "Ngươi đừng tự mình đa tình được không, ta chỉ nói phương pháp cho ngươi biết, ai bảo ngươi tự mình ra trận đâu? Lỡ người ta có người trong lòng thì sao? Cho dù không tìm nam nhân, dùng gỗ đào gọt thành que tự mình chọc chọc, cũng có hiệu quả."

Còn tự mình chọc chọc?

Tạ Tẫn Hoan cũng không biết nên đánh giá thế nào, ngửa đầu dựa vào gối:

"Yêu nữ Vu giáo toàn là nhân vật lợi hại, đến lúc đó chả biết là ai chọc ai đâu, có cách nào khác để kiếm đan dược không?"

Dạ Hồng Thương chớp chớp mắt, dựa sát vào cẩn thận đánh giá:

"Cái túi da này của ngươi, làm nam sủng có thể kiếm được bộn tiền, xung quanh có rất nhiều phu nhân giàu có, chỉ cần ngươi bằng lòng hi sinh chút da thịt, đổi lấy vài viên đan dược, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Đường đường là nam nhi bảy thước, Tạ Tẫn Hoan ra ngoài bán thân thì e là hơi mất mặt, thấy Dạ Đại Mị Ma toàn ra chủ ý dâm tà, cũng không nói thêm gì nữa, âm thầm tính toán cách nhanh chóng bước vào nhất phẩm.

Có lẽ hơi mất tập trung, ánh mắt vô thức rơi vào vạt áo gần trong gang tấc.

Tuy là ảo ảnh, nhưng dung mạo vóc dáng của Dạ Hồng Thương vô cùng chi tiết, nhìn y như người thật ở ngay trước mắt.

Lúc này thân hình Dạ Hồng Thương không to lớn như ở trong sân nhỏ, nhưng vạt áo vẫn cao ngất, nặng trĩu lại còn tuân theo quy luật trọng lực, có thể thấy được hiệu ứng hơi xòe ra…

Dạ Hồng Thương phát hiện tầm mắt Tạ Tẫn Hoan không đúng, lật người dậy, ngón tay cọ vào má Tạ Tẫn Hoan:

"Thiếu hiệp ~ có muốn tỷ tỷ giúp ngươi tu hành không?"

"?!"

Tạ Tẫn Hoan giật mình, nhưng lúc này đã cùng đường bí lối, đuổi cũng không đuổi được, dứt khoát làm liều, đưa tay chụp lấy cánh tay!

Đáng tiếc lại xuyên qua, không có cảm giác thực tế.

?

Tạ Tẫn Hoan lập tức mất hết hứng thú, nhắm mắt lại:

"Ngươi chỉ là ảo ảnh, nhìn thấy được nhưng sờ không được, chân thân là nam giả nữ cũng không chừng. Ta sẽ không mắc lừa, ngươi biến mất đi."

"Ai nói không sờ được?"

Dạ Hồng Thương giơ ngón tay thon dài, cọ lên mặt Tạ Tẫn Hoan.

Kết quả trên mặt thật sự truyền đến cảm giác mềm mại, thậm chí còn mang theo nhiệt độ cơ thể.

Cái gì?

Tạ Tẫn Hoan ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay bắt lấy cổ tay, kết quả lại xuyên qua.

"Hử?"

Tạ Tẫn Hoan không tin tà lại sờ vài cái, đáng tiếc đều là bị trêu chọc đơn phương, chỉ có thể nhận thua:

"Được được được, coi như ngươi giỏi, mau biến mất đi. Ta muốn tranh thủ thời gian luyện công."

"Hì hì ~"

Dạ Hồng Thương cười tươi như hoa, lặng lẽ biến mất.

0.08647 sec| 2396.539 kb