Bắc Đan Châu, Tử Huy sơn.
Tia chớp xé toạc màn trời, hạt mưa to như hạt đậu nện xuống chiếc lều cũ kỹ, tí ta tí tách.
Tạ Tẫn Hoan nằm trên tấm chiếu trải dưới đất, đầu óc choáng váng, cổ họng như nuốt phải lưỡi dao, khàn giọng gọi:
“Cha… Cha ~ … Ông già?!”
“Người đâu? Đi nha môn trực rồi sao…”
Tạ Tẫn Hoan lại gọi người hầu kẻ hạ trong nhà, vẫn không một ai đáp lại, khát khô cả cổ họng, chỉ đành nghiến răng chống người dậy, tự mò mẫm tìm ấm trà.
Nhưng tay vừa đưa ra, hắn lập tức sững sờ.
Mưa như trút nước nên cả tấm bạt lều cũng rung lên bần bật, một ngọn nến treo ở cửa lều, soi sáng vài tấm chiếu trải dưới đất bên trong và một thi thể nằm ngoài cửa!
Thi thể nằm bên cạnh đống lửa trại, quần áo rách nát, mặt mũi bê bết máu, ngực bị một mũi tên sắt xuyên thủng, đóng chặt xuống đất.
Mũi tên màu bạc, đuôi tròn hình thú, khắc hai chữ ‘Thiên Cương’, là binh khí của hắn…
Đù, ta đã làm gì thế này?!
Tạ Tẫn Hoan bỗng lăn dậy, nhìn quanh, giờ mới kinh hãi nhận ra mình đang nằm trong một chiếc lều xa lạ, bên ngoài là khu rừng rậm âm u, trong tay còn nắm chặt một thanh kiếm. Mà căn nhà lớn, chiếc giường êm ái, đám người hầu nịnh hót, tất cả đều biến mất không còn tăm hơi.
Đây là nơi quỷ quái nào vậy? Ta bị bắt cóc rồi sao?!
Tạ Tẫn Hoan hoang mang, khi đầu óc dần tỉnh táo, ký ức cũng ùa về:
Mười mấy năm trước bất ngờ sống lại, sinh ra ở kinh thành vương triều Đại Càn, cha là Huyện úy Vạn An, mẹ mất sớm, là con một trong nhà…
Nam tử hán đại trượng phu sống lại một đời, sao có thể chịu thua kém người khác, ba tuổi đã lập chí vượt mặt đám người bản địa!
Mười sáu tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, chuyển công tác đến Lĩnh Nam theo cha, trên đường gặp yêu vật…
Rồi sau đó không còn gì nữa.
Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Tạ Tẫn Hoan vẫn là bị yêu vật đuổi theo chạy tán loạn khắp rừng.
Giây tiếp theo, hắn đã nằm ở đây, trước mặt là một thi thể.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không chạy thoát khỏi yêu vật, nên sống lại lần nữa?
Thế này không được, vất vả lắm mới sống đến tuổi dậy thì, còn chưa được nếm thử mùi vị của phu nhân nhà giàu…
Tạ Tẫn Hoan nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng giơ thanh kiếm bên mình lên làm gương, mượn ánh nến xem bóng mình:
May quá, mặt mũi không thay đổi nhiều, hắn vẫn là hắn.
Nhưng rõ ràng trưởng thành hơn trước, còn cao hơn một đoạn…
Chẳng lẽ đã qua vài năm rồi?
Tạ Tẫn Hoan cau mày suy nghĩ, không nhớ nổi những chuyện gần đây, thậm chí không rõ sống chết của cha mình, chỉ đành nhìn về phía thi thể ngoài lều, phán đoán tình hình hiện tại.
Ào ào…
Cơn mưa tầm tã cuốn trôi vết máu trên mặt thi thể, khuôn mặt tái nhợt vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi trước khi chết, hoàn toàn xa lạ.
Máu từ dưới thi thể loang ra, dần thấm vào cửa hang không xa.
Cửa hang nằm dưới một gò đất, trông giống như ‘lăng mộ’, nhưng bên trong đã sụp đổ hoàn toàn.
Nhìn cách bài trí trong lều, có tổng cộng bốn người, ít nhất đã đóng trại ở đây ba ngày, quần áo hắn sạch sẽ, hẳn là người đến từ nơi khác.
Tạ Tẫn Hoan thấy vậy, có thể đoán ra đại khái toàn bộ sự việc:
Nhóm người này là bọn trộm mộ, đến đây đào mộ, hắn chạy đến giữa chừng, hai bên xung đột dẫn đến lăng mộ sụp đổ, ba người bị chôn vùi trong mộ, lão đạo sĩ chạy thoát ra ngoài, bị hắn đâm chết ở cửa hang…
“Nhưng tại sao ta lại đến đây?”
Tạ Tẫn Hoan như người say rượu mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ những gì đã trải qua gần đây, cẩn thận quan sát dấu vết xung quanh, cảm thấy thực lực thể hiện ra cũng không giống do hắn làm.
Để có thể thắng ngay từ vạch xuất phát, từ khi Tạ Tẫn Hoan còn ngậm núm vú giả đã bắt đầu nỗ lực phấn đấu, nhưng không chỉ giới hạn ở võ nghệ, mà còn đồng thời nghiên cứu cả —— cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, khí chất ăn nói, rèn luyện thân thể…
Hắn định trở thành người toàn tài, nhưng hậu quả của việc cái gì cũng biết một chút, chính là chẳng tinh thông cái gì.
Vì những hạng mục khác chiếm quá nhiều thời gian, nên mãi đến năm mười sáu tuổi mới miễn cưỡng leo lên được Võ Đạo bát phẩm.
Thành tựu duy nhất là từ nhỏ đã chú ý đến hình thể và cách ăn nói, tướng mạo tuấn tú, biết cách ăn mặc lại ăn nói dễ nghe, các vị phu nhân từng gặp hắn đều ấn tượng sâu sắc, có thể nói là đang tiến thẳng về hướng ‘Lao Ái’…
(Lao Ái: sủng thần của Triệu Cơ thời Tần)
Mà nhìn dấu vết tại hiện trường, hắn giết lão đạo sĩ này chỉ bằng một chiêu, thậm chí không dùng nhiều sức, thực lực mạnh hơn trước đây không chỉ trăm lần!
Ta chui vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân rồi sao?
Tạ Tẫn Hoan cảm nhận được sức mạnh hoang sơ trong cơ thể đủ để giết chết một con rồng cái, trong lòng càng khó hiểu hơn.
Không nhớ nổi nguyên do, hắn chỉ đành lục lọi trong lều, xem có thể tìm được manh mối nào không.
Kết quả tìm kiếm một hồi, hắn thật sự đã làm rõ tình hình hiện tại, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo