"Còn có việc, cáo từ trước, Dương đại nhân xác định có tung tích yêu khấu, lại thông báo cho ta."

"Ơ?"

Dương Đại Bưu chỉ dẫn theo vài tên tùy tùng, làm sao mà nhìn chằm chằm được cả phường Đông Thương, thấy nữ Bồ Tát muốn đi, vội vàng cản lại cười nịnh nọt:

"Lệnh Hồ đại nhân ~ dù sao chúng ta cũng là hàng xóm láng giềng, hay là ngài gọi bọn lão Lưu tới, mười mấy người cùng nhau nhìn chằm chằm, ít nhất cũng có thể canh giữ bốn phía."

"Lưu Khánh Chi đang làm nghi trượng cho quận chúa điện hạ, gọi bọn họ đến, ngươi đi thay thế sao?"

"Ực..."

...

Hai người đang giằng co, Dương Đình vẫn luôn ngậm tẩu thuốc, đột nhiên hơi nheo mắt, nhìn về phía con phố bên ngoài:

"Có phải người này không?"

Lệnh Hồ Thanh Mặc quay lại cửa sổ xem xét, có thể thấy một bóng người đi vào phố Đông Thương.

Bóng người mặc trường bào gấm trắng, eo đeo hai thanh binh khí, trên vai còn vác một con chim ưng đen mập mạp.

Tuy ăn mặc giống công tử nhà giàu, nhưng bước chân vững vàng, thân thể vững như bàn thạch, võ nghệ chắc chắn không thấp, hơn nữa lại lẻ loi một mình, vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, cử chỉ hơi khả nghi.

Dương Đại Bưu cẩn thận đánh giá, cảm thấy hình như đã gặp qua người này, ngẫm nghĩ rồi lấy một bức chân dung ra từ trong tay áo.

Người trong tranh gầy gò, để râu dê, ăn mặc như đạo sĩ tha phương, khoảng bốn năm mươi tuổi.

"Không phải, quán vằn thắn nhìn thấy là một người trung niên, nhưng trông người này rất quen, có lẽ là tội phạm truy nã khác."

Lệnh Hồ Thanh Mặc thấy vậy thì lấy kính viễn vọng từ bên hông xuống, kéo ra cẩn thận quan sát.

Kết quả nam tử trẻ tuổi trên phố đúng là hành tung khả nghi, đi trên phố một đoạn rồi nhanh chóng quay đầu sang hai bên, dường như nghe thấy tiếng gọi, sau đó chui vào con hẻm, không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Chắc là đồng bọn!"

Dương Đại Bưu nghe xong kích động, thò đầu ra ngoài cửa sổ gọi xuống dưới:

"Còn nghỉ ngơi quần què, có việc rồi!"

Dưới lầu, bốn bộ khoái đang nghỉ ngơi vội vàng bò dậy, chỉnh lại mũ đội, đeo đao vào thắt lưng.

Lệnh Hồ Thanh Mặc thấy vậy cũng lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, đi về phía phường Đông Thương...

Quy mô Đan Dương không bằng kinh thành, nhưng tiếp giáp kinh đô nên giao thông thuận tiện, dân số thường trú bảy mươi vạn người, nhìn chung vẫn khá phồn hoa.

Tạ Tẫn Hoan đi qua các con phố, nơi nào cũng tấp nập đông đúc, trong các cửa hàng ven đường cũng tỏa ra mùi cơm thơm phức, mấy lần đang đi thì phát hiện Hòn Than mất tích, quay đầu lại mới thấy nó đang ngồi xổm trước cửa tiệm người ta há mồm xin ăn.

Chẳng thể cho Hòn Than ăn no nổi, Tạ Tẫn Hoan cũng không dừng lại trì hoãn thời gian, vừa rồi đến Huyện Úy ti hỏi thăm tung tích của Dương Đại Bưu, được biết đang tuần tra ở khu vực phường Đông Thương, bèn tìm đến đây.

Hầu hết phố Đông Thương toàn là xe ngựa tiêu cục, nhân viên hỗn tạp, tiếng rao oang oang suốt dọc đường:

"Bánh bao..."

"Bán than đây..."

"Công tử đi đâu đấy? Có muốn mua ngựa để đi lại không? Ngựa cái vừa được vận chuyển về từ Phong Châu, có thể cưỡi có thể sinh con..."

Nhưng trên phố không có bộ khoái nào.

Tạ Tẫn Hoan ấn Hòn Than đang muốn hóng hớt lại, tìm kiếm khắp con phố, vẫn chưa tìm thấy người quen, đột nhiên nghe thấy một tiếng:

"Chờ đã."

Giọng nói quyến rũ đáng yêu của ngự tỷ, nghe vào là biết ngực rất lớn.

Tạ Tẫn Hoan ngẩn ra, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện trên phố toàn là tiểu thương người bán hàng rong, không có hình ảnh phù hợp với giọng nói này.

"Hòn Than, vừa rồi ngươi có nghe thấy nữ nhân nói 'chờ đã' không?"

"Gù?"

Hòn Than đang ngồi xổm trên vai, hơi hoang mang, nhìn trái nhìn phải.

Hình như không nghe thấy...

Chẳng lẽ là ảo giác?

Tạ Tẫn Hoan hơi nghi ngờ, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở con hẻm đá xanh ven đường.

Con hẻm nằm giữa những kho hàng san sát nhau, gần như không nhìn thấy cuối, tường cao hai trượng khá sâu hun hút, ở tít đằng xa, có thể thấy một bóng người, đang đổ đồ xuống cống nước thải.

Tuy khoảng cách rất xa, nhưng thị lực Tạ Tẫn Hoan rất tốt, có thể nhìn rõ bóng người mặc áo vải màu vàng, đội mũ nón, xung quanh mũ không có tóc, giống như thợ vác đầu trọc.

Nhưng trong lúc vô thức người này vẫn giữ hai chân trước sau, duy trì tư thế ứng phó di chuyển bất cứ lúc nào, rõ ràng là thường xuyên đi lại giang hồ...

Cao thủ cải trang thành thợ vác, lén lút ẩn nấp ở khu vực kho hàng vắng vẻ...

Chẳng lẽ là giặc cướp?

Tạ Tẫn Hoan đến tìm người quen làm việc ở nha môn, thấy có điều bất thường, nhất định phải tiện thể chào hỏi, tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy quan sai, bèn rẽ vào con hẻm, đi về hướng bóng người áo vàng biến mất.

Hẻm đá xanh khá sâu, đi khoảng nửa dặm, mới đến nơi đổ đồ, là mì đã ăn xong và nước canh.

Tai Tạ Tẫn Hoan khẽ động, lặng lẽ rẽ vào con hẻm bên cạnh, đến bên ngoài một kho hàng, ghé tai vào tường nghe ngóng, có thể thấy bên trong có tiếng nói chuyện:

"Thu thập xong Long Tu Thảo rồi, sau này cũng không có nhiều việc, hay là tối nay ra ngoài ăn mừng một chút?"

"Thi thể mấy ngày trước ở ven sông đã khiến nha môn chú ý, đang tuần tra toàn thành, cấp trên dặn dò làm việc kín đáo..."

"Chúng ta có đi gây chuyện đâu. Nghe nói phố hoa lâu có mấy Hồ cơ mới đến, tóc đỏ mắt xanh, ngực lớn hơn đầu..."

"Đợi làm xong việc rồi nói sau..."

...

Ngực lớn hơn đầu...

Tạ Tẫn Hoan ghi nhớ thông tin quan trọng, sau khi xác định là yêu khấu ẩn nấp, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, đi tìm sai dịch tố cáo.

Nhưng Tạ Tẫn Hoan tự nhận không hề để lộ bất kỳ khí tức nào, lại không biết Hòn Than trên vai bị thứ bẩn thỉu gì kinh động, đột nhiên kêu "Chíp?!" rồi xù lông, sau đó quay đầu tìm kiếm khắp nơi, còn sợ hãi bay lên cao.

Khi tiếng động vang lên, trong kho hàng lập tức có tiếng nói truyền ra:

"Cái gì vậy?"

"Bên ngoài có người..."

...

Tạ Tẫn Hoan thầm kêu không ổn, lập tức muốn bay lên bỏ chạy.

Nhưng cũng vào lúc này!

Ầm ầm ——

Xoạt xoạt...

Bức tường đá xanh cách đó ba trượng bị đâm thủng, một bóng người bay vút ra ngoài, rơi xuống con hẻm.

Cửa lớn kho hàng phía sau nổ tung, bóng người áo xanh lóe lên.

Trên mái nhà cũng có một người lao ra, rơi xuống mái hiên...

0.11561 sec| 2396.406 kb