May mắn là quanh biệt thự Hương Sơn có chỗ mua sắm, Sở Dung quyết định đi mua một cái vali. Trước đây cô đã kiếm được mấy trăm vạn từ dự án mà Phó Như Hối thuê người làm, may mắn là tiền lương vẫn chưa được chi trả, nếu không cô cũng không có cách nào lấy được, dù sao thì tiên cũng là của Phó Như Hi.

Nhưng mấy trăm vạn đó đã đủ cho Sở Dung tiêu xài, cô nhờ Lý Chí Triệu mua hộ mình cái vali, khi anh ta hỏi mua để làm gì, Sở Dung đáp lảng là mua cho Phó Niên và Phó Dư.

Nhắc đến Phó Niên và Phó Dư, Sở Dung thực sự không nỡ bỏ lại hai đứa trẻ.

Vì Phó Niên đang ốm nên vẫn đang nghỉ ngơi, thật sự Sở Dung không biết nên nói chuyện này với các bé như thể nào.

Sau khi cô nói chuyện điện thoại xong đã đứng ngoài cửa do dự rất lâu, đi qua đi lại, Sở Dung cuối cùng quyết định lên lâu xem còn gì có thể mang theo hay không, nghĩ đến việc chia tay với hai đứa trẻ thật sự khó khăn hơn cả chết, nếu có thể, cô ước gì có thể nhét Phó Niên và Phó Dư vào vali mang theo.

Những thứ thuộc vê cô chỉ có mấy món, Sở Dung kéo ngăn tủ ra, cuối cùng chỉ tìm được một vài cuốn sách và một bộ dây chuyên ngọc lục bảo mà cô có thể mang đi.

Đây là món quà Phó Như Hối gửi vê cho cô từ nước ngoài. Lúc đó Sở Dung đã nghĩ, nếu sau này bị Phó Như Hối đuổi đi, cô nhất định phải mang theo sợi dây chuyên này, dù bán đi cũng có thể đổi được không ít tiên.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dây chuyên duyên dáng, sang trọng đó, cô đã không còn nghĩ tới việc mang nó đi nữa.

Cô có thể cam lòng bán nó không?

Không thể nào.

Nhưng nếu không bán, cô cũng không thể mang nó ra ngoài. Nếu gặp phải cướp bóc, cô sợ rằng họ sẽ không ngân ngại cắt cổ cô để lấy được sợi dây chuyên.

Mang theo sẽ gặp rất nhiều rắc rối, thà cứ để nó ở đây.

Sở Dung đi hai vòng quanh với hộp dây chuyên ngọc lục bảo và rồi, không hiểu vì sao, cuối cùng cô cũng để nó lại trong vali.

Cô nghĩ, cho dù không thể đeo trên cổ nhưng ngày thường lấy ra xem một chút cũng tốt, chỉ là một sợi dây chuyền, cũng không nặng bao nhiêu. Đây vốn chính là Phó Như Hối đưa cho cô, đã là của cô rồi vậy nên lấy đi cũng không sao.

Quyết định xong xuôi, Sở Dung cẩn thận để dây chuyền vào vali và kéo khóa lại thật chặt. Cô biết ở đây không có gì thuộc vê mình cả, vì vậy bảo Lý Chí Triệu mua vali nhỏ một chút, Lý Chí Triệu cũng rất là thật thà, cô bảo anh ta mua cái nhỏ, anh ta liên lập tức mua cho cô vali của trẻ em, đúng là rất nhỏ, Sở Dung xách chiếc vali không lớn hơn bao nhiêu so với túi xách tay, cảm thấy mình rất buồn cười.

Cô không trả lại bộ quần áo đang mặc cho Phó Như Hối, vì sau bao năm làm vợ anh, cô tin anh không keo kiệt đến nỗi không cho cô giữ lại bộ đồ này. Dọn dẹp xong, Sở Dung kéo vali tới cửa, bất ngờ gặp ánh mắt của Phó Niên và Phó Dư. "Mẹ đi đâu vậy?” Phó Niên vừa liếc đã thấy chiếc vali nhỏ trên tay Sở Dung, đôi mắt cậu dò xét không khác gì đôi mắt mèo, giọng nói căng thẳng không dễ nhận ra.

"Mẹ, mẹ cầm cái gì trên tay vậy?" Phó Dư thấy trên tay còn lại của Sở Dung đang câm một tờ giấy, là đơn ly hôn Sở Dung vừa mới in ra, nội dung vô cùng đơn giản, vì vậy không tốn bao nhiêu giấy mực. Cô đã ký tên mình lên đó, chuẩn bị lát nữa sẽ ném vào phòng làm việc của Phó Như Hối. Nếu để ở những chỗ khác sẽ bị người khác thấy, Sở Dung vẫn muốn chừa cho Phó Như Hối chút riêng tư, vấn đề liên quan đến hôn nhân không nên để cho người ngoài biết quá nhiều.

Sở Dung trực tiếp cầm trên tay như vậy chính là biết Phó Niên và Phó Dư không có ở đây cho nên cô không cân phải che che giấu giấu. Nhưng hai đứa nhỏ này từ lúc nào lại lặng lẽ chạy tới lâu ba vậy? Còn trùng hợp như vậy, đúng lúc cô bước ra lại đứng chắn ở trước cửa?

1.40673 sec| 2392.813 kb