Từ phía bên kia đường, anh ta đứng ngắm nhìn cô một lúc lâu, không vội vàng gọi cô. Lúc này, sự tức giận tích tụ trong bảy tháng qua của Sở Phong đã dân dần tan biến và bỗng nhiên anh cảm thấy mình như người cha của cô. Dường như mới hôm qua, cô bé còn đang tập tễnh học nói với những thẻ chữ và bây giờ đã trở thành mẹ.

Nhưng Sở Phong lại thấy mình hơi buồn cười, làm sao mà đúng lúc cha mẹ qua đời thì Sở Dung đã vào trung học, làm sao còn đang tập nói được. Một cơn gió thổi qua, làm những chiếc lá phong đỏ rực rơi xuống, một trong số đó đậu trên vai Sở Phong. Anh câm lấy chiếc lá đó, suy nghĩ một chút, rồi quyết định dùng nó làm món quà xin lỗi cho em gái. Qua bao năm, anh vẫn chưa học được cách xin lỗi và có lẽ điều em gái mong đợi chỉ là một lời xin lỗi mà thôi.

Có lẽ do cha mẹ qua đời sớm, anh đã phải chịu đựng sự khinh thường của người xung quanh và biết rằng cuộc đời có đủ vị ngọt bùi, chát đắng nên Sở Phong luôn hy vọng có thể che chở cho Sở Dung và Sở Huân dưới đôi cánh của mình nhưng sự bảo vệ quá mức lúc đầu đã trở thành áp bức.

Dù vì lý do gì, anh cũng không nên dập tắt nguyện vọng của chính Sở Dung.

Thôi thì, Phó Như Hối kia, cũng đành chấp nhận được. Dù nói làm ăn bận rộn nhưng chuyện khác cũng không quan trọng bằng việc ở bên cạnh em gái của mình. Tuy tính tình hơi kiêu ngạo nhưng trước mặt em gái, anh ta vẫn nghe lời. Lần này đi nước ngoài cũng có thể hiểu được, Phó Như Hối cũng cố gắng mười ngày vê nước một lân, tháng sau anh sẽ xếp xong công việc kinh doanh của ba mẹ và trở vê, Sở Phong thấy rằng anh ta đủ tư cách.

Anh trai đã ba mươi tuổi, cuối cùng vào ngày này đã hiểu được một bài học mà không ít người trẻ tuổi đã biết, anh mỉm cười, lần này, Sở Dung chắc chắn không cãi nhau với anh.

Ý nghĩ này vừa nổi lên trong lòng, chưa tới năm giây, đôi mắt Sở Phong đã co lại và cả người anh lao ra giữa đường. XI...

Một tiếng động chói tai vang lên, hai người quấn lấy nhau lăn lộn hai vòng trên mặt đất, máu đỏ trải dài khắp nơi.

Chiếc lá phong trong tay kia, không biết từ lúc nào đã bị gió cuốn đi, bay mãi cho đến khi không thể thấy được nữa.

Ngày hôm đó là sinh nhật đứa con thứ hai của Sở Dung.

Đồng thời cũng là ngày Sở Phong qua đời.

Rạng sáng hôm sau, Phó Như Hối trở về, lần cuối cùng nhìn thấy thi thể của Sở Phong và cho đến bây giờ, hình ảnh ấy vẫn in đậm trong tâm trí anh. "Anh" Phó Như Hối cúi đầu: "Em đã sai, em xin lỗi anh. Những lời này Phó Như Hối vẫn luôn muốn nói với Sở Phong nhưng anh đã sớm không có cơ hội.

Tô Ảnh Dã nói: "Hiện tại cậu nói cái này là muốn tôi đánh cậu sao? ` Hơn nữa anh ta cũng không phải do Phó Như Hối đâm chết, dù anh ta không thích Phó Như Hối thế nào thì cũng không đến mức đem chuyện sai đúng ở đâu đổ lên đầu của Phó Như Hối.

"Anh sẽ không làm như thế, phải không?”

Tô Ảnh Dã khẽ nhếch mép: "Nếu tôi đã muốn đánh, thì đã đánh từ lâu rồi." Và không phải lo sợ nếu đánh thật sự thì em gái sẽ không còn đứng về phía anh.

Phó Như Hối ở trước mặt Tô Ảnh Dã cũng giống một tên nhóc, năm đó không ít lân anh bị Sở Phong xem thường và châm chọc khiêu khích, thế nhưng xưa đâu bằng nay, tâm trạng của anh ta cũng không còn giống như lúc đó nữa.

Phó Như Hối nói: "Dù sao thì bây giờ anh đã trở về, bất kể lý do là gì, đều là tin tốt."

Tô Ảnh Dã gật đầu rồi im lặng. "Cậu không nói cho Sở Dung chuyện Niên Niên và Tiểu Ngư là con của cô ấy sao?" Tô Ảnh Dã bất ngờ hỏi. Phó Như Hối giật mình: "Em..." "Sao cô ấy không nhận ra chứ." Tô Ảnh Dã tiếp tục: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

1.04588 sec| 2392.664 kb