Cậu bé mỉm cười hạnh phúc, lảo đảo tiến tới bên cạnh Sở Dung, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cô bằng ngón trỏ và ngón cái, thì thâm nói: "Ba đã đến." "m ừm/” Sở Dung lẩm bẩm một cách vô tâm, quay mình và lặng lẽ đưa tay che lỗ tai: "Niên Niên, đừng làm ồn, cho mẹ ngủ thêm chút nữa.
Phó Dư cuộn mình vào lòng Sở Dung: "Anh yêu, đừng ồn, cho Tiểu Ngư ngủ thêm chút nữa." Phó Niên nhìn cả hai, im lặng đối mặt năm giây, rồi vẻ mặt không thay đổi nói: "Được, chỉ thêm năm phút nữa thôi, hãy dậy nào.'
Sở Dung khéo léo kéo tay Phó Dư trượt dưới chăn: “Thêm mười phút nữa nhé..
Phó Niên thở dài, tự mặc quân áo và vào phòng tắm để rửa mặt trước. Cậu nhanh chóng sử dụng bàn chải và khăn tắm mới do Phó Hòa Ngọc chuẩn bị để làm vệ sinh cá nhân, sau đó ra ngoài để xem Phó Như Hối đã đến chưa.
Đêm qua ba mẹ không hòa thuận, cậu ngủ cũng mơ thấy bọn họ cãi nhau, Phó Niên để ý một đêm, hiện tại quan trọng nhất cần xác nhận tình cảm của Phó Như Hối và Sở Dung không trở nên kém đi, cậu hy vọng ba mẹ có thể tốt đẹp. Phòng của Sở Dung và Phó Niên, Phó Dư cách phòng khách không xa, đây cũng là lý do Phó Niên có thể nghe được âm thanh, cậu ra cửa liếc mắt một cái liên nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng ở giữa phòng khách, một người là Phó Hòa Ngọc còn mặc áo ngủ, người còn lại chính là Phó Như Hối!
'Ba ơi. Khuôn mặt Phó Niên hơi phiếm hồng, trước tiên cậu lớn tiếng gọi Phó Như Hối một tiếng, ngay sau đó liên nhanh chân chạy tới nhào vào ngực Phó Như Hối.
Phó Như Hối đón lấy Phó Niên, khuôn mặt mệt mỏi của anh hơi tái, anh nhẹ nhàng ôm lấy Phó Niên, mỉm cười nói: "Niên Niên, con dậy sớm thế à?"
Phó Niên, quá xúc động để nói, ôm chặt Phó Như Hối và hối hả xác nhận: "Ba, ba đến đón mẹ và chúng con à?”
Phó Như Hối nhìn cậu bé nói nhanh, gật đầu: "Chắc chắn rồi."
Phó Niên mím môi, nở một nụ cười tươi: "Thật là tốt quá." "Niên Niên, con không vui ở nhà chú à? Phó Hòa Ngọc đứng đối diện Phó Như Hối, nhìn nụ cười của Phó Niên, ánh mắt có chút buôn bã: "Có phải vì chú đón con trễ không?”
Lúc này Phó Niên mới nhớ lại Phó Hòa Ngọc, cậu giải thích: "Không phải đâu, chú Hòa Ngọc. Con chỉ nhớ ba thôi."
Bây giờ, Phó Niên tỏ ra trưởng thành: "Lần sau con sẽ cùng ba mẹ đến chơi nhà chú Ngọc nữa.
Đôi môi tái nhợt của Phó Hòa Ngọc hơi cong lên: Được, chú đợi đấy.'
Đối với con trai đang dính lấy mình như vậy, trong lòng Phó Như Hối thật vui sướng, nụ cười trên mặt anh không khỏi có chút tự hiểu đắc ý: "Niên Niên, mẹ và em trai tỉnh chưa?” Phó Niên đáp: Chưa ạ.
"Chờ Dung Dung và Tiểu Ngư thức dậy rôi chúng ta đi nhé, Như Hối." Phó Hòa Ngọc nói: "Chắc cậu chưa ăn sáng đúng không?”
Không sao đâu, Hòa Ngọc. Phó Như Hối vừa cười vừa lắc đầu: "Về nhà tôi và Dung Dung cần bàn bạc chút việc, lân khác nhé.
Phó Hòa Ngọc cau mày, đề nghị: Không ăn sáng sẽ đau dạ dày, không thì như vậy đi, chỗ tôi còn có chút đồ ăn nhanh, hiện tại cho vào nồi mười phút là có thể ăn, không phải Dung Dung còn chưa rời giường sao?”
Phó Như Hối vẫn từ chối ý tốt của Phó Hòa Ngọc: "Tôi có mua mì trên xe. Hòa Ngọc, hôm qua đã rất phiền cậu rồi, hôm nay sao có thể còn không biết xấu hổ. Sức khỏe cậu không tốt, không phải Tô Ảnh cũng nói cậu nên nghỉ ngơi thật tốt sao? Sau khi tôi và Dung Dung ởi rồi, cậu vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi thêm đi."
Phó Hòa Ngọc tỏ vẻ không vui khi nghe Phó Như Hối khách sáo như thế, anh nhíu mày nói: "Như Hối, sao cậu có thể khách sáo với tôi như vậy? Phó Như Hối bối rối, cảnh cáo: -Hòa Ngọc, nhớ lời bác sĩ dặn, chớ có để tôi báo với Ảnh, anh ấy sẽ ép cậu uống thuốc đấy.'
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo