Khi thím Vân đến gọi Phó Như Hối dậy, Sở Dung gân như nhảy bật dậy ngay lập tức, liên tục lay Phó Như Hối: "Mau dậy đi, thím Vân bảo có khách tới." Phó Như Hối không làm Sở Dung phải tốn nhiều sức, anh tự giác đứng dậy, mặc quân áo chỉnh tê và đi vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại mặt mũi và tóc. Sở Dung không chờ được, tự mình đi xuống lầu trước.

Trong vài giây ngắn ngủi trong thang máy, Sở Dung đã suy đoán vê 04 rất nhiều nhưng khi bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy bóng dáng đứng yên trong phòng khách, cô vừa thất vọng vừa ngạc nhiên.

"Là anh à?" Tô Ảnh?

Hôm qua mới vừa gặp Tô Ảnh, khi ấy Sở Dung vẫn còn diễn tiết mục giả bệnh ở trước mặt anh ấy, bây giờ nhìn thấy thân hình Tô Ảnh ở đây, cô cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng, không biết là Phó Như Hối tính sai, hay là Tô Ảnh tới không đúng lúc.

"Bác sĩ Tô, tại sao anh lại ở đây?" Sở Dung biết Tô Ảnh không phải Phó 04 nhưng anh ấy lại xuất hiện đúng lúc theo như lời Phó Như Hối nói, điều này khiến cô thấy lạ lùng. Thoạt nhìn Tô Ảnh trông có vẻ hốc hác, giống như đã trải qua một đêm không ngủ, anh cau mày nhìn Sở Dung và hỏi: "Phó Như Hối đâu?"

Hôm nay, Tô Ảnh không có vẻ đùa cợt nhẹ nhàng như mọi khi, thay vào đó là một vẻ nặng nê.

Vừa khi Sở Dung chuẩn bị nói gì đó, Tô Ảnh đã tiếp tục: "Tối qua hai người có ở riêng không?”

Câu hỏi vê việc ở riêng có vẻ không phù hợp, Sở Dung cười gượng: "Bác sĩ Tô hỏi vậy để làm gì?

"Cô chưa xem tin tức hôm nay sao?" Tô Ảnh hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện. Giọng điệu của Tô Ảnh mang ý chất vấn, có phần bực bội, Sở Dung đáp lại một cách bực bội: "Thì sao?" Tô Ảnh hôm nay có vấn đề gì vậy?

"Xem ra là chưa xem." Tô Ảnh thở ra một hơi, giống như là thở phào nhẹ nhõm, cũng giống như là tức đến phun lửa, Sở Dung vội vàng nói: "Vậy bây giờ tôi đi xem một chút.'

Ngay khi Sở Dung vừa lấy điện thoại ra, Tô Ảnh đã nhét lại, nói một cách gượng gạo: "Đừng xem.

Sở Dung càng thấy khó hiểu: "Bác sĩ Tô, anh đang muốn nói gì thế?"

"Tôi đến tìm Phó Như Hối để nói chuyện." Tô Ảnh dường như nhận ra giọng điệu của mình không phải là tốt nên đã nói nhẹ nhàng hơn, khóe miệng cố gắng nhếch lên một nụ cười: “Anh ấy ở đâu?"

"Ở phòng ngủ trên tầng ba." Sở Dung thấy dáng vẻ Tô Ảnh rất giống chuẩn bị lập tức lên lầu tìm Phó Như Hối đánh nhau, trong lòng cô dâng lên loại dự cảm không ổn, liền vội vàng nói Phó Như Hối đang ở trong phòng ngủ, Tô Ảnh cũng không đến nổi chạy vào phòng ngủ của bọn họ mà ra tay chứ? Thật vậy, Tô Ảnh dừng bước ngay lập tức: Giờ này còn chưa thức dậy sao?”

"Tối hôm qua anh ấy ngủ không được." Sở Dung thuận miệng nói nhưng nghĩ lại cô vẫn phải duy trì biểu hiện cãi nhau với Phó Như Hỗối ở trước mặt Tô Ảnh, chắc là thái độ lúc nhắc tới Phó Như Hối phải cứng rắn hơn một chút, cô ho một miếng, thay đổi giọng điệu: "Một đêm không ngủ, cũng không biết anh ấy đang nghĩ cái gì. Tuy nhiên, Tô Ảnh nghe được một chút mờ ám từ trong lời nói không có chút kỹ năng diễn xuất nào của Sở Dung, rõ ràng hô hấp của anh ấy có dừng lại một lúc, sau đó lập tức rối loạn, thoạt nhìn chính là bị chọc tức.

Sở Dung đứng rất gần anh, lập tức cảm nhận được: "Bác sĩ Tô, anh có sao không?”

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Không đợi được 04 lại đợi được một bác sĩ Tô trông có vẻ không được vui cho lắm, lúc cô không có ở đây hai người này đã cãi nhau sao? Sở Dung không muốn dính vào chuyện của hai người đàn ông, yên lặng lui vê phía chỗ thím Vân đang thu dọn bàn ăn ở bên kia. Sau khi Phó Niên và Phó Dư ăn uống xong, cả hai liên lên lầu và thím Vân đã thông báo cho Sở Dung rằng Phó Niên đang cảm thấy không khỏe.

1.41580 sec| 2388.203 kb