"Tôi phải đi đây." Tô Ảnh Dã nói trong khi cố gắng đóng áo khoác dính cà phê, nặng nề nói: "Nhớ lại lời thê lúc cậu kết hồn đi.' Phó Như Hối cười méo xệch: "Em vẫn nhớ rõ. Anh đi đâu thế?" Tô Ảnh Dã quay lưng lại: "Chuyện hôm nay, lần sau sẽ nói tiếp." 'Hôm nay cùng nhau nói luôn đi." Phó Như Hối bình tĩnh nói: "Đã lâu lắm rôi mà anh vẫn muốn tránh né à?” "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.

Tô Ảnh Dã không dừng bước, Phó Như Hối đành phải đứng lên, lớn tiếng gọi:

"Sở Phong."

Sở Phong.

Cái tên này khi Phó Như Hối nhắc đến, dù nhẹ nhàng nhưng trong tai Tô Ảnh Dã, nó như một tiếng sấm sét.

Dựng sào thấy bóng*, Tô Ảnh Dã chưa đi được mấy bước cơ thể đã dừng tại chỗ, giống như con quỷ bị người diệt quỷ gọi tên. Anh ta chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt đỏ ngâu là sự kinh ngạc sâu sắc, giờ phút này, trong cơ thể gầy gò của Tô Ảnh Dã dường như đang cất giấu một linh hôn nặng nề. Bởi vì cơ thể không thể chịu đựng được sự nặng nề, mà khiến bờ vai của anh ta sụp đổ. Nhưng rất nhanh, bờ vai giống như bờ biển rộng lớn kia cứ thế mà dựng lên, giống như là có thể gánh vác cả đại dương vậy. *Có tác dụng ngay lập tức.

Phó Như Hối đi tới, thấp giọng lại gọi một câu: “Anh trai.

Lần này Tô Ảnh Dã không khống chế được bắt đầu run rẩy, không phải anh ấy sợ hãi, không phải căng thẳng, mà là một loại vui sướng như gặp lại bạn cũ nơi đất khách, cũng là kiểu khó khăn bất lực. Tóm lại, loại cảm xúc này rất phức tạp, rất ít người có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Ảnh Dã giờ phút này.

Phó Như Hối không biết có thể thông cảm hay không, anh nói mấy câu, Tô Ảnh Dã giống như bị câu hồn mà đi theo Phó Như Hối, anh ta xoay người lại rồi tiếp tục ngồi xuống.

"Làm sao cậu biết được?"

Ngồi xuống được một lát, Tô Ảnh Dã lau mặt, nói ra câu hỏi của mình.

Phó Như Hối mấp máy môi: 'Em đoán ra được.' Thật ra vừa rồi anh cũng không dám khẳng định, nhiều nhất là 60% chắc chắn. Nhưng khi gạ hỏi như vậy, 40% còn lại, Tô Ảnh Dã đã tự mình nói đáp án cho anh biết.

"Anh, có phải anh cũng đã gặp 042" Phó Như Hối thăm dò hỏi, Sở Phong đã qua đời nhiều năm lại có thể sống lại trong cơ thể Tô Ảnh Dã. Nếu như không phải có sự giúp đỡ của thế lực ngoại lai đó, chỉ sợ là không thể rồi.

Nghe đến tên 04, Tô Ảnh Dã cảm thấy toàn thân rung động, thậm chí anh ta còn đứng phắt dậy, như thể sẵn sàng chạy trốn vậy.

Nhưng cũng may anh ta còn không đến mức phải chạy trối chết trước mặt Phó Như Hỗi, ý nghĩ rời đi chỉ xuất hiện trong chốc lát. Tô Ảnh Dã lập tức điều chỉnh lại dáng ngồi, khoanh hai tay lại, dạng hai chân ra, yết hầu di chuyển lên xuống, có thể thấy rõ được tâm trạng bất ổn của anh ta.

"Anh hai." Phó Như Hối nhận thấy Tô Ảnh Dã đang lặng lẽ, hơi nghiêng người vê phía trước: Em gọi anh như vậy, anh có thấy dễ chịu hơn không?” Tô Ảnh Dã nhắm mát: "Đừng gọi tôi như thế"

"Được, em sẽ không gọi như vậy nữa." Phó Như Hối rút lại ánh mắt, miệng không hề biến sắc: "Anh hai, sao anh vê được như vậy?”

Tô Ảnh Dã không dễ gì nói hết được, anh nhìn Phó Như Hối và bình tính giải thích một điều mà người thường thấy phi lý, không thể giải thích bằng khoa học là 'mượn xác hoàn hồn. Liệu ai sẽ nghĩ như vậy?

Đúng rồi, anh ta đã quên mất người em rể này của mình lúc trẻ là người ngỗ ngược' như thế nào, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, là loại đáng ghét nhất, anh có ý nghĩ kỳ quái gì cũng không có gì làm lạ. Anh ta ở trong thân thể Tô Ảnh Dã mấy ngày nay, luôn luôn cẩn thận ngụy trang, lần này lại vì tin tức của Phó Như Hối và những người phụ nữ khác vào phòng khách sạn mà tức giận. Qua nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn không yên lòng nhất chính là hôn nhân của Sở Dung và Phó Như Hối, mấy năm qua hai người cũng coi như là tương đối hòa thuận, anh ta cũng yên tâm Phó Như Hối hơn một chút. Nhưng một khi Phó Như Hối có biến động nhỏ gì, điều đó cũng đủ để khiến anh ta đề phòng. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.02036 sec| 2400.016 kb