Vì thế khi thấy Phó Như Hối có những hành vi ngoại tình không thể chấp nhận được, Tô Ảnh Dã không thể giữ được bình tĩnh. Anh chỉ muốn ngay lập tức kéo cổ áo Phó Như Hối lên, đưa anh ta đến trước mặt Sở Dung để cô ấy tự xem xét đây là người như thế nào. Nhưng khi thấy Sở Dung, Tô Ảnh Dã nhận ra mình vẫn không thể trực tiếp lật tẩy bộ mặt thật của người đàn ông này trước mặt cô.

Điều đó cũng tốt, chính vì do dự này của anh, mà cả hai cùng đi ra ngoài, như vậy khi Phó Như Hối tiết lộ thân phận của mình, Sở Dung cũng không biết được.

Coi như đó là quyết định khôn ngoan của anh.

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi." Tô Ảnh Dã ho nhẹ: "Làm sao cậu biết tôi là ai?"

Phó Như Hối đem suy đoán của mình nói cho Tô Ảnh Dã biết: "Từ lúc anh xuất hiện ở tỉnh Thiện, em đã cảm thấy không đúng lắm rồi. Tô Ảnh Dã không có khả năng đến đó công tác, ở đây người duy nhất có thể cùng liên lạc với chúng ta chỉ có Dung Dung, thế nhưng anh ta với Dung Dung chỉ là quan hệ bình thường, không có khả năng vì Dung Dung mà đến nơi xa xôi như vậy. Tô Ảnh Dã chưa bao giờ uống rượu, anh ta cũng sẽ không đem quân áo làm việc ra mặc. Anh hai, anh và Tô Ảnh Dã thật sự quá khác nhau..

Sau khi nói xong câu cuối, dù là Phó Như Hối hay Tô Ảnh Dã, cả hai đầu bật cười khổ. "Không phải Tô Ảnh Dã, mà là Sở Phong?' Tô Ảnh Dã cười gượng: "Não của cậu có liên kết với trực tràng không? Sao lại nói bừa? Anh ta nói không ngân ngại, thậm chí hơi thô lỗ. "..." Phó Như Hối đã quen, anh bình tĩnh đáp: "Sống ba mươi năm rồi, chỉ có anh hai mới đánh em.

Nói cách khác, lúc trước anh chỉ có chút manh mối nhưng thứ cuối cùng khiến Phó Như Hối xác định được thân phận của Tô Ảnh Dã, chính là nắm đấm quyết đoán sáng hôm nay của anh ta.

Tô Ảnh Dã lặng lẽ nói: "Tôi cứ tưởng mình đã ngụy trang tốt." Nhưng lại thất bại ngay tại điểm này.

Mặc dù Phó Như Hối không thể đồng tình nhưng anh vẫn nói một câu nhạt nhẽo: "Ít nhất là Dung Dung vẫn chưa nhận ra.

Nụ cười của Tô Ảnh Dã càng thêm chua xót.

"Phải chăng vì 04?" Phó Như Hối tiếp tục hỏi: "Vậy Tô Ảnh Dã thật thì sao, đã chết chưa?” Tô Ảnh Dã nói giọng khàn: "Đã chết rồi."

"Tại sao anh ta lại chết, cũng vì 04à2

Tô Ảnh Dã 'ừ' một tiếng: "Giao dịch với 04, cái giá phải trả rất cao.

Phó Như Hối thở dài, tâm trạng phức tạp, anh nói: Làm sao anh ta liên lạc được với 042 Anh hai, anh cũng giao dịch với 04à2

Tô Ảnh Dã bịt mắt lại: "Không, tôi đã chết từ lâu, không còn gì có thể đưa cho anh ta. 04 vẫn luôn cố gắng săn lùng tôi."

Nói vê cái chết, Phó Như Hối và Tô Ảnh Dã không ngoại lệ mà chìm vào những ký ức xưa. Đây là những ký ức mà không ai muốn nhớ lại.

Từ khi còn nhỏ, ba anh em Sở Phong, Sở Dung và Sở Huân đã không còn cha mẹ. Sở Phong vừa đảm nhiệm vai trò người cha lẫn người mẹ để nuôi em gái. Anh từ bỏ giấc mộng làm phi công mà mình hằng ấp ủ, chuyển sang kiếm tiên để nuôi sống gia đình. Với bản tính thô kệch và không biết chăm sóc trẻ, anh chỉ biết cố gắng kiếm thật nhiêu tiên để đền bù vê mặt vật chất cho các em. Sở Dung rất thích chơi đàn dương câm và mặc dù Sở Phong không thể theo đuổi giấc mơ của mình, anh vẫn luôn hy vọng em gái có thể thực hiện được ước mơ đó. Nhưng Sở Dung không phải là người kiên trì như Sở Phong; cô thích đàn dương câm nhưng lại không muốn mỗi ngày phải dành tám đến chín giờ để chơi nó.

Cô không giống anh trai mình. Dần dà, Sở Dung cảm thấy chán nản với cây đàn dương câm và không muốn chạm vào nó nữa.

Mâu thuẫn giữa hai anh em bắt đầu nảy sinh khi Sở Phong phá hủy chiếc đàn dương câm mà anh đã tặng cho Sở Dung.

0.98640 sec| 2390.859 kb