Bà ấy thấy những việc này chẳng mấy hữu ích, dẫu vậy, dù ông chủ bà chủ không dùng bữa sáng, hai cậu chủ nhỏ vẫn cân ăn. Thím Vân không có thời gian rảnh, bà vội vã quay lại bếp, nhào nặn bột để chuẩn bị làm bánh hành và mì sợi cán bằng tay.

Phó Dư đã ngủ đủ giấc, quấn lấy Phó Niên đòi nghe sách, trong khi Phó Niên mệt mỏi, ngôi trên tấm thảm gật gù. 'Anh trai, anh mệt à?' Phó Dư nhận thấy đôi mắt Phó Niên không mở nổi, ân cần vỗ nhẹ lưng Phó Niên: "Thế thì anh đi ngủ đi, em chơi một mình được.

Không sao đâu. Phó Niên ngáp nhẹ: 'Ăn sáng xong sẽ khỏe lại thôi."

Phó Dư liệng quyển sách sang một bên, dựa vào người anh: "Nếu vậy, anh chơi trò nhắm mắt với em đi! Ai mở mắt ra sau người đó thắng."

Phó Niên nhắm mắt, biết đây là chiêu trò của Phó Dư, cậu cười khẽ, chấp nhận lời đê nghị của em.

Đúng như dự đoán của Phó Dư, chỉ một lúc sau anh trai đã ngủ thiếp đi. Hai anh em nằm trên tấm thảm lông dày bên cạnh ghế sofa, yên bình chìm vào giấc ngủ. Khi thím Vân mang bữa sáng lên, bà tìm thấy hai cậu bé đang ngủ trong phòng khách, không có gì đắp lên người, trong khi trời sau cơn mưa Tối hôm qua giờ đây vào buổi sáng cực kỳ mát mẻ, đặc biệt là vào khoảng sáu bảy giờ sáng, không khí còn hơi se se lạnh... Mùa hè nóng bức sắp qua. Thím Vân hoảng sợ vội vàng đánh thức Phó Niên và Phó Dư, ngủ gật trong thời tiết này không phải là chuyện đùa, sức miễn dịch của trẻ nhỏ thấp, rất dễ bị cảm. Phó Dư mở mắt linh hoạt: "Dì Vân, con đã tỉnh, chỉ có anh trai mới ngủ thôi."

Thím Vân vội vàng kiểm tra trán Phó Niên, thật sự hơi nóng: "Cậu chủ ăn sáng trước đi, dì sẽ lấy thuốc phòng bệnh cho con, uống sau bữa ăn nửa giờ."

Phó Niên chà xát mắt, ngoài cảm giác đầu hơi choáng váng, không thấy khó chịu quá, cậu ăn sáng cùng Phó Dư. Do không có khẩu vị, Phó Niên chỉ ăn nửa chiếc bánh hành rồi bỏ dở, nhìn đống thức ăn còn sót lại trên đĩa, cậu có chút bối rối. Ba luôn dặn không được để thừa thức ăn, trước khi ăn Phó Niên không nghĩ là mình sẽ không ăn hết, cậu nhấp một ngụm sữa bò để trôi dịu cổ họng, chuẩn bị cố gắng nuốt nốt.

Phó Dư đã ăn xong một cái bành hành, cậu bé nhìn thấy anh trai yên lặng nhìn chằm chằm nửa cái bánh hành còn lại, lập tức biết anh trai ăn không hết. Phó Dư chọc chọc cánh tay Phó Niên: “Anh trai, em có thể ăn bánh hành của anh không?”

Phó Niên đáp một tiếng, đầu óc có chút chậm chạp trước yêu cầu của Phó Dư: "Có thể." Đến khi Phó Dư cầm bánh hành lên cậu mới nhận ra thằng nhóc này là muốn giúp mình giải quyết thức ăn thừa, Phó Niên nói: "Không cần, anh có thể ăn."

Phó Dư ngậm nửa chiếc bánh còn lại và nói: Nhưng mà em thấy bánh của anh trai ngon hơn.

Phó Niên không biết phải nói gì thêm, sự tinh nghịch của Phó Dư luôn rất rõ ràng và ấm áp. Anh chỉ có thể cảm ơn: "Cảm ơn em trai.

"Anh trai, lát nữa anh uống thuốc xong thì đi nghỉ ngơi đi, em sẽ ở cùng anh." Phó Dư xoa xoa Phó Niên: "Có phải bây giờ anh rất khó chịu hay không?” Phó Niên lắc đầu: "Không đâu, chỉ hơi mệt thôi."

Anh trai thật tội nghiệp. Phó Dư suy nghĩ một chút rôi thì thâm bên tai Phó Niên: "Anh trai đừng lo, ba mẹ chắc chắn sẽ làm lành."

Phó Niên hơi ngạc nhiên: “Anh biết mà."

Anh trai đừng sợ, em sẽ chăm sóc anh thật tốt." Phó Dư, với khuôn mặt dính đây dâu mỡ, hôn lên má Phó Niên: “Anh cũng phải tự chăm sóc bản thân mình nhé.” Phó Niên vẫn luôn lãnh đạm đột nhiên hốc mắt lại nóng lên, không biết tại sao cậu lại nhớ tới lúc em trai vẫn còn là một em bé nhỏ xíu chỉ có thể nằm lắc lư trong nôi, ông nội bà nội đều nói ba mẹ đã qua đời ở trên biển nhưng mà trong lòng cậu hiểu rất rõ, sau khi em trai được đưa vê, thì mẹ không quay trở lại nữa.

1.12024 sec| 2399.508 kb