Phó Niên thở phào nhẹ nhõm, khi bị Sở Dung bắt nạt trước đó, cậu đã cười đến nỗi bụng đau. Sở Dung bị Phó Như Hối ôm qua vai, cảm thấy khó chịu: "Anh đang làm gì thế?" Cô đang tận hưởng niềm vui khi chơi đùa với trẻ con. "Đừng làm âm ï." Phó Như Hối võ nhẹ bụi bẩn trên người Sở Dung: 'Em có khát không? Em chỉ ăn bánh ngọt mà không uống nước, giờ chơi như thế này, cổ họng có khó chịu không?” Anh chỉ nghe thấy tiếng cười của Sở Dung ngày càng khàn, cô vẫn đang vui vẻ chơi đùa. Trước khi Sở Dung kịp phản ứng, Phó Du đã nhanh chóng nói: "Ba ơi, con muốn uống nước trái cây!"

Trong vườn, bên cạnh máy bán hàng tự động còn có một quây hàng nhỏ bán nước trái cây tươi và kem. Phó Như Hối tham khảo ý kiến gia đình, rồi cả nhóm quyết định ghé quây hàng nhỏ để nghỉ ngơi.

Phó Dư đòi một ly nước ép dưa hấu, Phó Niên chọn nước đá nho, còn Sở Dung là người lớn nên được đặc quyền gọi một thuyền kem chuối và một ly sữa lắc dâu tây cùng lúc.

Phó Như Hối thanh toán tiền cho mọi người, bản thân anh chỉ lấy một chai nước.

"Mẹ, mẹ cho con vài quả anh đào được không?" Phó Du hỏi sau khi nhấp một ngụm nước ép dưa hấu, ngọt thấu đến tận tim. Cậu nhìn những quả anh đào đỏ mọng trên thuyền kem chuối của Sở Dung, chúng trông rất hấp dẫn.

Sở Dung vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên rồi nhưng mùa anh đào đã qua rồi, có thể hơi chua đó." Phó Du tự tin nói: “Con không sợ chua. Vì thế, Sở Dung cho cậu bé ăn một quả.

Chao ôi. Phó Du nhai nhai mấy cái, khuôn mặt mũm mĩm đột nhiên nhăn lại thành một cục, giống y như một quả hạch đào. Mẹ, chua thật luôn á. Giọng cậu bé hơi run run vì chua.Con chưa bao giờ ăn một quả anh đào nào chua như vậy.

Sở Dung thử một quả và thực sự thấy nó rất chua, cô không khỏi nhổ hạt và quả ra.

Sau khi thanh toán xong, Phó Như Hối tiến lại, thấy Sở Dung đang thưởng thức hai món lạnh, anh nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhiều đồ lạnh, cẩn thận bị đau bụng.

Sở Dung nhếch mép, mắt tròn xoe: "Nhưng đã mua rồi, không thể bỏ phí được."

Cuối cùng, cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu dịu dàng, khiến Phó Như Hối cảm thấy hài lòng. Anh ngôi xuống bên cạnh Sở Dung: "Vậy thì mang vê."

Sở Dung cười nham hiểm, nhón tay đưa một quả anh đào đến miệng Phó Như Hối: "Hay là giúp em ăn một chút, hai người ăn sẽ nhanh hết."

Phó Như Hối hiển nhiên không ngờ Sở Dung lại đút cho anh ăn, tay vặn nắp chai dừng lại. Mặc dù thấy Sở Dung đang cười xấu xa nhưng Phó Như Hối vẫn cong môi rồi cúi đầu xuống, nhận lấy quả anh đào mà Sở Dung cho anh ăn.

Sở Dung tự hào vì kế hoạch thành công, hỏi: "Ngon không?” Suốt cả quá trình, Phó Niên và Phó Dư nhìn Sở Dung hố ba mình bằng anh đào chua nhưng cả hai đứa trẻ đều lựa chọn không nói lời nào, đặc biệt là Phó Dư, giây phút thấy Phó Như Hối cắn quả anh đào, cậu cũng run lên vì đồng cảm. Dù biết quả anh đào chua cỡ nào, Phó Dư vẫn không cảnh báo Phó Như Hối. Giữa mẹ và bố, Phó Dư chọn ủng hộ mẹ. Làm sao Phó Như Hối lại không biết suy tính này trong lòng Sở Dung. Mọi tâm tư của cô đều lộ hết trên mặt. Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì. Anh chỉ là phối hợp với trò đùa của Sở Dung mà thôi. Cô vốn đã có chút không vui nhưng Phó Như Hối sẵn sàng làm điều gì đó để khiến cô vui vẻ hơn một chút. Phó Như Hối không giỏi ăn chua, tiếng kêu khi cảm thấy chua không phải là giả, anh thực sự bị bất ngờ bởi vị chua đó. Sở Dung cười lớn: "Ôi cha tổng giám đốc Phó, có chuyện gì thế?"

Phó Du cảm thấy hơi áy náy vì không cảnh báo bố: "Ba, có phải quá chua không?”

Phó Như Hối uống một ngụm nước để xả vị, mỉm cười nói: "Không, không chua lắm."

Sở Dung cười không ngừng, cô cảm thấy hài lòng khi trêu chọc Phó Như Hối hơn là trêu ghẹo trẻ con. Thấy cô cười không ngớt, Phó Như Hối vội vàng đưa tay đỡ lấy Sở Dung.

1.02197 sec| 2391.469 kb