Sau đó bà chủ bất ngờ thay đổi tính tình, dường như đã triệt để tỉnh ngộ, bắt đâu cố gắng bù đắp cho hai cậu chủ nhỏ, thím Vân biết rằng bà ấy không cân lo lắng về việc này nữa. Nhưng giờ ông chủ đã trở về, không biết ông chủ có quan tâm đến những việc bà chủ đã làm trước đây không. Bà ấy đoán rằng hiện tại ông chủ không biết tình hình, nếu ông chủ biết, liệu có mâu thuẫn với bà chủ không?
Từ tận đáy lòng, thím Vân cảm thấy bà chủ hiện tại thật sự tốt, mọi người đều thấy rõ sự quan tâm của bà dành cho hai cậu chủ và cậu chủ cũng rất vui vẻ khi có bà chủ bên cạnh. Thím Vân không muốn những chuyện cũ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bà chủ và ông chủ, bà ấy hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
"Ông chủ, việc bà chủ sa thải quản gia Ngô chắc chắn có lý do của nó.' Thím Vân vừa nói dối thì không nhịn được phải làm gì đó, bà cúi đầu rửa cân tây: "Quản gia Ngô chắc chắn đã làm điều gì đó không tốt, hai cậu chủ cũng không thích ông ta, bà chủ làm như vậy là vì các cậu chủ." Phó Như Hối nhướng mày: "Ừ, tôi biết."
Thím Vân không biết rằng những lời giấu diếm của bà ấy nghe như lời cáo trạng, nếu Phó Như Hối không biết rõ thím Vân là người như thế nào, cũng hiểu rõ Sở Dung, chỉ sợ anh sẽ sinh ra nghi ngờ vì lời nói của thím Vân. Nghi ngờ rằng thím Vân đang ám chỉ Ngô Xán làm chuyện xấu, càng nghi ngờ giữa Sở Dung và Ngô Xán có thể đang có bí mật không muốn ai biết.
Phó Như Hối khẽ thở dài, anh suy nghĩ, nếu Sở Dung giống như kiếp trước, tất nhiên anh sẽ không do dự mà bóc từng lớp tơ* để tìm ra sự thật.
(*): có nghĩa là từng bước lột trân sự thật hay bí mật của một vấn đề.
Tuy nhiên, sự thật trong những bức ảnh đó không còn quan trọng với Phó Như Hối nữa, một chân tướng nằm ngoài tâm tay, lọt vào trong sương mù.
"Vậy là tốt rồi, ông chủ. Tôi sẽ đi nấu cơm trước, bữa ăn sẽ sớm có vào lúc tám giờ. Thím Vân cảm thấy rất nhẹ nhàng, bà ấy cảm thấy mình có thể giúp được Sở Dung, như vậy ông chủ sẽ không nghi ngờ về lý do bà chủ sa thải Ngô Xán. "Không cân quá sớm, tám giờ rưỡi mới ăn." Phó Như Hối nhẹ nhàng nói: "Trước tiên để họ nghỉ ngơi một chút."
"Vâng." Thím Vân cảm thấy yên tâm, phản ứng của ông chủ vẫn như cũ, rất chu đáo. Bà ấy bỏ cần tây xuống, bắt đầu chuẩn bị con cá mới mua để nấu canh.
Phó Như Hối rời khỏi nhà bếp, đi đến phòng làm việc để gọi điện thoại.
Anh nói chuyện điện thoại khoảng ba mươi phút, sau đó đứng dậy đi đánh thức Sở Dung. Trái với dự đoán của Phó Như Hối, không phải mười hay hai mươi phút, Sở Dung vẫn không chịu thức.
Anh không vội vàng kéo cô dậy, mà kiên nhẫn ngồi bên giường, từ từ vuốt tóc cô, có vẻ như Sở Dung cảm thấy thoải mái đến nỗi càng không muốn tỉnh.
Phó Như Hối cười khẽ trước thói quen của Sở Dung, anh nhéo nhẹ vành tai cô nói: "Thức dậy ăn chút đi."
Sở Dung giật mình thức giấc khi nghe thấy giọng nói của Phó Như Hối. Bởi vì anh gọi dậy hiệu quả hơn Phó Niên và Phó Dư rất nhiêu, Phó Niên và Phó Dư chọt chọt, Sở Dung vẫn bất động, Phó Như Hối thì khác, anh còn có thể hôn cô vài cái.
Phương pháp này luôn hiệu quả và Sở Dung thường tỉnh giấc ngay lập tức.
Tuy nhiên, Phó Như Hối chỉ dùng cách này trong những trường hợp cân thiết bởi vì mặc dù hiệu quả, nó thường khiến Sở Dung tức giận.
Nhưng bây giờ không phải lúc để e ngại, Phó Niên quyết định áp dụng một số cách khác như véo tai hoặc chọc vào má để đánh thức Sở Dung.
Hoặc là tai bị véo một cái, mũi bị cạo một cái hoặc là bị chọc một cái vào hai má, Sở Dung chỉ cần che mặt lại không để cho Phó Như Hối có cơ hội chạm vào cô.
Chỉ trong chốc lát, cô lại lăn ra ngủ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo