Từ bên ngoài, cửa hàng này trông giản dị nhưng khi bước vào, cảnh tượng trang trí tao nhã bên trong lập tức nâng tâm phong cách của cửa hàng lên một tâm cao mới. Bộ bàn ghế cổ điển toát lên hương gỗ, được chạm trổ hoa văn độc đáo và từng cái ly chén trên bàn cho thấy chất lượng không hê tâm thường, đều là đồ sứ cao cấp.

Một người đàn ông mặc trường bào trắng xanh như bước ra từ trong tranh, ngôi ngay ngắn trước chiếc bàn gỗ tử đàn, chuyên chú vẽ tranh lên giấy.

Phó Như Hối và Sở Dung đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa đã mở toang.

Người đàn ông bị tiếng động quấy rây nhưng anh ta không tỏ ra mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh một cách bình tĩnh.

Khi anh ta nhìn qua, đôi mắt thường trâm tĩnh của anh bỗng lóe lên một nụ cười nhẹ.

"Như Hối, đã lâu không gặp rồi nhỉ."

Phó Như Hối gật đâu, mỉm cười đáp lại: Đúng vậy, đã lâu rôi" Sau đó anh giới thiệu người bạn của mình với Sở Dung: Đây là Phó Hòa Ngọc. Hòa Ngọc, đây là vợ tôi, Sở Dung.

Sở Dung cười nhẹ, chào hỏi lịch sự.

"Mời ngôi" Phó Hòa Ngọc đứng lên tiếp đón một nhà bốn người bọn họ, ngồi xuống bàn vuông, Phó Hòa Ngọc tuân tự rửa một bộ trà cụ mới, lần nữa pha một bình trà rồi bưng lên. Để tiếp đãi hai người bạn nhỏ Phó Niên và Phó Dư, anh ấy còn đặc biệt đến tiệm đồ ăn nhẹ sát vách và mua về đủ các loại món ăn. Sở Dung thấy Phó Hòa Ngọc bận rộn tiếp khách một mình, không cho ai vào phụ giúp nên nhỏ giọng nói với Phó Như Hối: "Bạn của anh thật là lịch sự, luôn tạo không khí thân mật. Phó Như Hối mỉm cười: "Cậu ấy từ xưa đã thế."

"Anh Phó này họ giống anh, hai người có phải họ hàng không?” Sở Dung hỏi.

Phó Như Hối lắc đầu: "Không, chúng tôi không họ hàng.

"Vậy sao các anh lại trở thành bạn bè?" Sở Dung tò mò hỏi, cảm thấy hai người có vẻ khác biệt vê tính cách lẫn điều kiện. Phó Như Hối hiểu ý cô, giải thích: "Hòa Ngọc ở đây không phải vì nghèo, mà vì anh ấy thích sự yên tĩnh.

Ý của Phó Như Hối là hai gia đình họ đều có thế lực ngang nhau, vì thế mà họ quen biết nhau có lẽ cũng bắt nguồn từ các mối quan hệ gia đình.

"Ồ" Sở Dung gật đầu hiểu rõ: "Tôi chưa từng nghe nói đến gia đình họ Phó khác.

Phó Như Hối giải thích: "Cậu ấy lấy họ mẹ, cha cậu ấy họ Triệu." "Triệu?" Sở Dung trợn tròn mắt, cái tên rất quen tai, hình như chồng của Hách Hoan cũng họ Triệu?"Triệu Giản Hồ?” Phó Như Hối không ngạc nhiên khi cô biết người này, gật đầu nói: Đúng, họ là anh em họ.. Không trách, Sở Dung thấy Phó Hòa Ngọc chỉ bưng trà rót nước cũng đã có vẻ vụng về, hóa ra là người không quen việc nhà.

Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Sở Dung lại hỏi.

Phó Như Hối trả lời: "Có lẽ từ khi còn nhỏ, cùng với Tô Ảnh Dã và Phí Tưu, chúng tôi đã quen biết nhau từ bé."

"Vậy là bạn thân của anh rồi!" Sở Dung ngạc nhiên: "Bạn bè của anh thật là nhiều." Hoàn toàn trái ngược với mô tả trong nguyên tác, không có ai bên cạnh.

Phó Như Hối nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng tôi không hay tụ tập lắm."

Họ chưa nói được mấy câu thì Phó Hòa Ngọc đã quay lại với đôi tay xách đầy đồ ăn nhẹ, cẩn thận đặt lên bàn và mở ra, mỉm cười nói: "Niên Niên, Tiểu Ngư, cứ tự nhiên mà ăn nhé. Phó Niên và Phó Dư cảm ơn, rửa tay sạch sẽ rôi bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Sở Dung liếc nhìn các loại bánh ngọt trong hộp, cảm thấy hơi thèm nhưng do Phó Hòa Ngọc có vẻ mua riêng cho các bé nên cô ngân ngại không dám lấy, chỉ uống trà.

Phó Hòa Ngọc ngồi xuống, ánh mắt lướt qua Sở Dung với vẻ ngại ngùng: "Tôi không thể đến dự đám cưới của các bạn nên có lẽ cô Sở không biết tôi."

Sở Dung nghĩ thầm, dù anh có đến thì tôi cũng không nhận ra và cười đáp: "Không sao cả, đã có ý là tốt lắm rồi."

1.24283 sec| 2391.594 kb