Thím Vân cũng phàn nàn, ông chủ nói là tám giờ rưỡi sẽ xuống ăn cơm, bây giờ đã hơn chín giờ, Phó Như Hối lại chẳng có động tĩnh, thím Vân cũng không cả gan đi lên quấy rây. Bà ấy lo rằng Phó Như Hối có thể đang bận việc, bèn kêu bọn nhỏ ăn trước. Phó Niên, Phó Dư liếc mắt nhìn nhau, ăn ý từ chối việc hai anh em ăn một mình, bí bo xình xịch kéo nhau lên lâu ba tìm ba mẹ.

"Ba, mẹ, tụi con vào được không?”

Phó Niên gõ cửa ba cái, Phó Dư đứng đối diện khe cửa, hỏi kéo dài: "Tụi con vào được không?”

Không ai trả lời, hai đứa trẻ đành tự mở cửa vào phòng. Ba, mẹ nên dậy thôi, dì Vân nấu cơm xong rồi, xuống ăn thôi."

Khi Phó Niên và Phó Dư vừa bước vào, ánh mắt nghiêm khắc của Phó Như Hối khiến chúng lùi ra ngoài.

Phó Như Hối không nói gì, tay bận rộn nên chỉ nhìn các con và khẽ lắc đâu, bảo Phó Niên và Phó Dư đừng làm ồn, tự mình đi ăn cơm. Anh, ba không cho tụi mình nói chuyện. Phó Dư bị Phó Niên kéo ra khỏi phòng, mặt buồn râu, cậu bé nhăn nhó: "Chẳng lẽ ba không muốn ăn cơm sao?”

Phó Niên thấy Sở Dung vẫn đang ngủ, ba không muốn làm ôn vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ, cậu giải thích: "Ba mẹ cân nghỉ ngơi. Chúng ta đi ăn trước, mẹ tỉnh sẽ tự xuống." "Nhưng em muốn đợi ba mẹ cùng ăn." Phó Dư tức giận nói: "Anh, anh không muốn sao?” Phó Niên dự định nói ăn một mình cũng được nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của em trai, cậu không còn cách nào khác, đành nói điều trái lòng: "... Anh cũng muốn." Phó Dư mỉm cười: "Vậy chúng ta cùng chờ ba mẹ ăn nhé.. Phó Niên do dự tâm mười mấy giây thì mới quyết định nghe theo lời đề nghị của Phó Dư, cậu thầm than trong lòng: Hình như mình và em trai càng ngày càng không nghe lời. Nhưng trong lòng cậu lại không hề lo lắng chút nào, cũng không sợ sẽ bị ba mẹ trách phạt.

Hai đứa trẻ ngôi trên sàn nhà bên cạnh lan can, nghiêm túc đóng vai hai cây nấm.

Dù bụng đã đói lả nhưng vì cha mẹ chưa ra, Phó Dư quyết tâm chờ, hai tay ôm khuôn mặt tròn của mình, cậu bé đột nhiên nói: Anh ơi, hay là mình ăn trước đi."

Hai tay Phó Niên để trên đầu gối: "... Em đói bụng à?" Thực ra cậu muốn hỏi, em đã đói đến không chịu được nữa phải không?

Phó Dư lắc đầu: "Em nghĩ chúng ta nên nghe lời ba, làm đứa trẻ ngoan. Anh, anh nghĩ sao?"

Phó Niên thở dài: "Em nói rất đúng.

'Vậy chúng ta đi thôi! Phó Dư hào hứng đứng lên: "Mẹ ngủ thêm một chút, trẻ con không thể để đói được, mẹ bảo không ăn nhiêu sẽ không cao được. Phó Niên đứng lên, vỗ bụi trên quần cho Phó Dư: "Ừ"

Sau khi bàn bạc xong, cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, Phó Như Hối từ bên trong bước ra thấy hai cục bột nhỏ vẫn đứng đợi ở cửa, anh nhìn xuống: "Sao hai đứa còn đứng đây?"

Phó Niên: Bọn con đang chuẩn bị xuống đây ạ.

Phó Như Hối không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Đúng lúc."

Phó Niên và Phó Dư: 2 Đúng lúc cái gì ạ?

"Niên Niên, con xuống bảo thím Vân mang cơm tối lên cho ba mẹ nhé, được không?”

Phó Niên ngạc nhiên: "Ba muốn ăn cơm trong phòng à?” Nét mặt Phó Như Hối lộ vẻ khó xử: "Ừ. Mẹ con không thoải mái nên không thể xuống tầng ăn cơm được. Thật ra, trước khi anh đi ra ngoài đây cũng đã an ủi Sở Dung rất lâu. Anh đã hứa với cô sau ba phút sẽ quay lại ngay cho nên Sở Dung mới để anh đi xuống.

"Hả? Mẹ không khỏe sao ạ?' Phó Dư mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ khó chịu chỗ nào vậy ba? Có phải mẹ lại bị sốt rồi hay không ạ?

Phó Như Hối sờ đầu Phó Sư: "Không phải. Con đừng lo lắng, mẹ con chỉ muốn ngủ một chút thôi, ngày mai sẽ khỏe lại ngay. Niên Niên và Tiểu Ngư có thể tự mình đi ăn cơm, đừng để mẹ con lo lắng có được không?”

Ba cứ yên tâm, con và anh sẽ ngoan." Phó Dư tự tin nói: "Tối nay mẹ cứ ngủ ngon, con và anh sẽ ở tâng hai."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.08301 sec| 2390.258 kb