Vừa đúng lúc trưa chưa kịp ngủ, Sở Dung nghĩ rằng Phó Như Hối sẽ về nhà, vì vậy cô tựa vào ghế định ngủ một chút.
Tuy nhiên, tỉnh thân cô đang rất tỉnh táo, không phải muốn ngủ là ngủ được. Dù nhắm mắt vài phút, Sở Dung vẫn không thấy buồn ngủ. Có lẽ Phó Niên và Phó Dư nghĩ rằng cô đang ngủ. Thấy cô nghiêng đầu sang một bên không động đậy, hai đứa trẻ liên giảm giọng nói. "Anh, mẹ đã ngủ chưa? Nhìn này." Phó Dư thì thâm, giọng nghe có vẻ nghẹn ngào.
Phó Niên gật đâu nhẹ nhàng, đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho em trai im lặng.
Sở Dung thực sự không hề ngủ. Lời Phó Dư nói cô nghe không sót chữ nào. Sở Dung nhịn cười trong lòng, cố kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, không cho bản thân mình vốn "đang ngủ say" bị lộ tẩy.
Phó Như Hối liếc nhìn Sở Dung đang giả vờ ngủ bên cạnh, nụ cười nở trên môi.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Khung cảnh ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua, hệt như một đoạn phim được tua nhanh vậy. Cảnh trước vừa nhìn thấy cảnh vật này, cảnh sau đã ngay lập tức chồng lên cảnh trước. Phó Dư ghé vào bên cửa sổ, hai bàn tay áp vào cửa sổ trong suốt, khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé ịn lên lớp kính. Mặt mũm mm trắng trẻo bị đè ép, trông rất giống một cánh bánh trôi bị ép phẳng.
"Đây là đâu nhỉ?" Phó Dư tự hỏi. Đẹp quái"
Rõ ràng Phó Như Hối đã lái xe đến một nơi hoàn toàn mới, nơi mà Phó Niên và Phó Dư chưa từng đến, khiến hai đứa trẻ cực kỳ tò mò về những cảnh vật đa dạng bên ngoài. Phó Niên đứng sau Phó Dư, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài và liên tục dịch đầu nhìn xung quanh, suýt chút nữa thì say xe.
Sở Dung lặng lẽ lắng nghe tiếng động của hai đứa trẻ, không kìm lòng được muốn mở mắt ra xem có gì thú vị. Nhưng Phó Như Hối dường như chọn đúng thời điểm để nói, đúng lúc trước khi Sở Dung quyết định không giả vờ ngủ nữa, anh nói: "Mẹ đang ngủ, đừng làm ồn."
Phó Dư bịt miệng, liên tục gật đầu.
"Ba định dẫn mẹ đi giải sầu." Phó Như Hối không để ai khác nói, mà anh lại liên tục nói không ngừng. Anh mệt mỏi xoay vô lăng, khóe miệng hiện lên nụ cười mơ hồ: "Nhưng mẹ đang ngủ, chúng ta không nên làm ôn mà đánh thức mẹ. Lát nữa im lặng xuống xe chơi một lát, để mẹ nằm trên xe nghỉ ngơi có được không nào?”
Sở Dung cau mày. Tốt lắm, Phó Như Hối, anh muốn để cô một mình trên xe trong khi mình đi chơi à? Giờ anh mới biết nên để cho cô nghỉ ngơi sao? Thế sao hồi trưa không thấy anh tự giác như thế?
Cô âm thâm đâm Phó Như Hối mini trong lòng. Đồ đàn ông khốn kiếp! Lần sau kêu cô ra ngoài chơi nữa, cô sẽ không đi hâu anh nữa đâu!
Kẻ xấu trong lòng Sở Dung vùng văng đấm vào Phó Như Hối vài cái, nếu lát nữa anh dừng xe và để cô lại một mình thật, cô sẽ mở mắt và xuống xe, khiến anh ngạc nhiên và sẽ phải giải thích ngay tại chỗ. Điêu khiến Sở Dung vui lòng là Phó Niên và Phó Dư vẫn là những thiên thân nhỏ của cô, khi nghe lời nói của Phó Như Hối, hai đứa trẻ liên hỏi: "Ba, tại sao chúng ta không dẫn mẹ đi chơi cùng? Mẹ sẽ buồn lắm khi ngủ một mình trong xe."
Phó Như Hối có vẻ lúng túng: "Nhưng mẹ đang nghỉ ngơi."
Sở Dung vừa mở mắt, nói một cách tự nhiên: "Ô, em đã tỉnh rôi đây, các anh chị đang nói gì thế?"
Phó Dư tin tưởng vào khả năng diễn xuất của Sở Dung, cậu võ tay nói: "Mẹ, mẹ đã tỉnh, ba bảo sẽ cho chúng ta xuống chơi." "Thật à?" Sở Dung tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chơi ở đâu?"
"Ở đây này!" Phó Dư hào hứng chỉ vào cửa sổ xe, bên ngoài là cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, trong không khí còn lẫn mùi hương của hoa, có vẻ như mùi hương đó thấm qua cửa sổ.
Xe của Phó Như Hối đi qua cánh đồng hoa, hướng về cổng trước.
Sở Dung quan sát những luống hoa màu hồng nhạt lướt qua ngoài cửa sổ, không khỏi thốt lên: "Thật đẹp." Phó Như Hối có biết mấy nơi lãng mạn như thế này không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo