"Đừng sợ." Phó Như Hối thấy cô im lặng, chỉ nép mình vào lông ngực anh. Con tim anh như chịu không nổi khi cảm nhận hơi thở của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô và thì thâm: "Anh ở đây rồi, đừng SỢ.'
Phó Như Hối không nhận ra mình là nguyên nhân khiến Sở Dung sợ hãi và đôi khi ngay cả Sở Dung cũng lẫn lộn không biết mình đang sợ Phó Như Hối hay là sợ số phận của chính mình.
Dù Phó Như Hối có buông tha cho cô, liệu số phận có tha cho cô không?
Sống quá thoải mái gân đây, Sở Dung liên lơ là kế hoạch chạy trốn của mình.
Nhưng liệu Phó Như Hối có thực sự như những gì Sở Dung mơ thấy?
Sở Dung suy nghĩ và hỏi: "Phó Như Hối, anh có đưa em đi bệnh viện tâm thân không?” Giọng cô quá khàn, Phó Như Hối nghe không rõ, anh phải cúi xuống gân Sở Dung hơn và hỏi: "Dung Dung, em nói gì vậy?
Sở Dung không đủ can đảm hỏi lại, cô chỉ lặng lẽ lắc đầu, không động đậy thêm.
Phó Như Hối chờ đợi trong yên lặng, cho đến khi thấy hơi thở của cô trở nên êm đềm, đã quá chín giờ.
"Dung Dung,' Phó Như Hối nhẹ nhàng gỡ sợi tóc rối trên má cô: "Xuống nhà ăn đi, nhà mình rất an toàn, anh nắm tay em, không cân sợ."
Phản ứng của cô hiện tại khiến Phó Như Hối lại cảm thấy Sở Dung đã mơ phải thứ quái vật thân bí đáng sợ nào đấy, bởi vậy không thể rời khỏi ai. Anh cố hết sức sáp vào cô, để cô cảm nhận được sự tôn tại của mình, hy vọng cô có thể thoát khỏi giấc mơ hư ảo.
Phó Như Hối chưa từng trải nghiệm được nỗi ám ảnh từ những cơn ác mộng như Sở Dung và không rõ cô sẽ mất bao lâu để hồi phục, anh chỉ biết cố gắng thu hút sự chú ý của cô, vuốt ve vành tai cô, hôn nhẹ lên đầu cô và thì thâm vài lời nhỏ nhẹ.
Đáng tiếc Sở Dung không muốn nghe gì cả, cũng không phản ứng lại chút nào, giống như một con búp bê trống rỗng, một mực giấu mặt mình vào ngực Phó Như Hối. Hơi nóng phả ra từng đợt thấm vào quần áo của Phó Như Hỗối, hơi thở nóng ẩm cuồn cuộn không ngừng quét qua ngực anh, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể đã không hề thấp, nay lại càng nóng hơn. Sở Dung không muốn nói chuyện, không muốn nhúc nhích, lúc này Phó Như Hối cũng không muốn ép cô nói chuyện, hai người chỉ ôm nhau ngôi trên giường. Thời gian trôi qua chầm chậm trong im lặng, Sở Dung từ từ thiếp đi trong vòng tay anh.
Phó Như Hối nhận ra rằng cô đã ngủ, cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô, anh không muốn đánh thức cô, biết rằng bữa tối có lẽ sẽ bị bỏ qua. Anh thở dài, từ từ đặt cô nằm xuống nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, Sở Dung bỗng nhiên run rẩy tỉnh dậy.
".. Anh đi đâu thế?" Sở Dung nắm chặt quân áo của Phó Như Hối, mặc kệ anh có vẻ đang làm gì, cô cũng nhíu mày, mím môi ra lệnh cho anh: Đừng đi.
Thái độ cương quyết của Sở Dung khiến Phó Như Hối bị thu hút, anh ngoan ngoãn gật đầu: 'Được, anh không đi.
"Nằm xuống,' Sở Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, ra lệnh một cách mệt mỏi. Phó Như Hối lăn sang bên cạnh Sở Dung, cô cuộn mình vào lòng anh: “Đừng đi.
Phó Như Hối vâng lời không tranh cãi: "Được, anh ở đây."
Sở Dung an tâm, túm lấy quần áo của Phó Như Hối rồi lần nữa rơi vào giấc ngủ say nồng, lân này không còn ác mộng quấy nhiễu, cô ngủ thoải mái hơn nhiều. Phó Như Hối ngắm nhìn cô ngủ, sức lực trên tay đã buông lỏng, anh cũng chẳng rời đi. Tuy rằng không buôn ngủ, thế nhưng Phó Như Hối tình nguyện nằm cùng cô, bằng không chốc nữa cô lại gặp ác mộng, bên cạnh không có ai, sợ là cô sẽ thật sự khóc thành tiếng.
Cả hai không xuống ăn, khiến hai đứa trẻ Phó Niên và Phó Dư đói không chịu được. Chúng được dẫn lên phòng trên lầu hai để ngủ một giấc, sau khi đói tỉnh lại thì xuống lâu tìm thức ăn, không tìm thấy bố mẹ, bảo mụ Vân cho ăn trước. Phó Niên và Phó Dư liếc nhau, từ chối ăn một mình, quyết định cùng nhau lên lầu ba tìm bố mẹ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo