Phó Hòa Ngọc xấu hổ. cười, nhân vật tựa như chi lan ngọc thụ* bến lẽn như vậy trông rất cuốn hút."Tôi có thể gọi tên cô không? Cô là vợ của Như Hối, thế chính là bạn của tôi, nếu như cô không ngại, vậy tôi có thể gọi cô là Dung Dung không?”

(*) chi lan ngọc thụ: ý nói đến những con người ưu tú, xuất sắc.

Phó Như Hối nhướng mày, chuẩn bị nói gì đó thì Sở Dung đã vui vẻ cắt ngang: "Được chứ, tôi cũng gọi anh là Hòa Ngọc giống như Phó Như Hối." Phó Hòa Ngọc rạng rỡ: "Tốt quá.

Phó Như Hối nhìn Sở Dung một cái, hay lắm, anh bị lôi cả tên lẫn họ ra gọi là Phó Như Hối, còn bạn của anh lại có đặc quyền được gọi thẳng tên.

Sở Dung nào biết Phó Như Hối đang nghĩ gì, anh cũng không phải ngày một ngày hai dùng ánh mắt đầy thâm ý như vậy để nhìn cô. Giờ phút này, trong mắt cô toàn là đồ ăn nhẹ mê người ở trên bàn, Phó Niên và Phó Dư ăn ngon lành đến mức Sở Dung thấy chộn rộn, cực kì muốn vứt bỏ mặt mũi người lớn, duỗi tay lấy một miếng bánh ngọt của bọn trẻ để ăn. Như thể có tâm linh tương thông với cô, Phó Như Hối duỗõi tay lấy một miếng bánh bông tuyết. Miếng bánh xinh đẹp nhìn đã biết ngon miệng, Sở Dung giương mắt nhìn Phó Như Hối đưa bánh bông tuyết đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng: "Ngon đấy."

Tốt quá, Phó Như Hối đã ra tay trước, thế thì cô cũng không cần phải e dè nữa.

Sở Dung ủ mưu từ lâu, làm bộ bình tính lân lê một miếng bánh Klepon* mà mình đã nhắm rất lâu, khoảnh khắc bỏ bánh vào miệng, hương sữa tràn ngập khoang miệng, siêu ngonl

#) Klepon, còn gọi là onde-onde, bắt nguồn từ Indonesia, là loại bánh gạo nếp nhân đường thốt nốt chảy và bên ngoài phủ dừa nạo.

Đôi mắt cô sáng lên, hóa ra ngách nhỏ vắng vẻ này còn giấu một quán ăn nhẹ quý giá đến thế.

Lúc đầu, Phó Hòa Ngọc thấy Phó Như Hối chưa từng thử đồ ngọt lại lân đầu nếm thử thì rất lấy làm lạ trong lòng, sau lại nhìn động tác khẩn trương của Sở Dung, anh ấy bỗng chốc hiểu ra.

Anh ấy cười nói: "Ông chủ của cửa hàng này đã bắt đầu làm đồ ăn nhẹ từ ba mươi năm trước, ông ấy vẫn luôn cắm rễ trong ngõ nhỏ này không chịu dời quán, thà rằng chịu bất lợi vê vị trí địa lý cũng không muốn chuyển đi.

Dù sao thì cũng đã sinh sống ở đây hàng chục năm, thật không dễ gì bỏ được những tình cảm này.

"Rất may là khách hàng thân thiết với chủ quán nhiều, họ vẫn thường xuyên ghé mua đồ ăn nhẹ ở đây, sẵn sàng đi thêm một đoạn nữa để tới nơi quen thuộc. Bao nhiêu năm qua, cửa hàng vẫn duy trì được."

Sở Dung liên tục gật đầu: "Chủ quán làm đồ ăn ngon như vậy, nếu là tôi chắc chắn sẽ đến mua mỗi ngày."

Phó Hòa Ngọc nhẹ nhàng cười: "Nếu Dung Dung thích, tôi sẽ mua hàng ngày và gửi người đưa qua cho mọi người.'

Dù Sở Dung có ý muốn nhưng không vội đồng ý, cô không đến nỗi mê muội đến vậy. Phó Hòa Ngọc là bạn của Phó Như Hối, hàng ngày vẫn có công việc của mình, ngày nào cũng mua đồ ăn nhẹ rồi gửi đến nhà cho cô thì phiên quá. Cô suy nghĩ xem nên từ chối thế nào, bỗng nghe Phó Như Hối nói: "Ăn ngọt nhiều không tốt, nếu Dung Dung thích, tôi sẽ mua hàng tuân một lần."

Sở Dung tròn mắt, Dung Dung là cái gì thế? Sao Phó Như Hối lại bắt chước như vậy? Hai chữ Dung Dung trong miệng Phó Hòa Ngọc không hề gì, sao tới lượt Phó Như Hối, cô lại có cảm giác không nói nên lời vậy? Luôn cảm thấy ngứa râm ran.

Sở Dung phồng má, không hiểu ý định của Phó Như Hối, sau khi anh dùng cách gọi biệt danh của cô một cách quá đà, bình tính như không có chuyện gì xảy ra, Sở Dung không hiểu được. Vì thế, cô lặng lẽ gõ nhẹ vào mu bàn tay Phó Như Hối đang đặt trên đùi mình, sau đó bị anh trả lại mà không thay đổi vẻ mặt.

Sở Dung cau mày, lại gõ trả.

0.94946 sec| 2398.859 kb