Phó Dư bối rối: "Tại sao lại như vậy ạ? "Người yêu là chỉ hai người không cùng chung huyết thống, cuối cùng trở thành người thân. Tiểu Ngư và Niên Niên vốn chính là người thân của nhau mà." "Chung huyết thống tức là có cùng cha mẹ phải không ạ?" Phó Dư trâm tư hỏi. Sở Dung giải thích: "Không chỉ vậy đâu. Chia sẻ ông bà, cậu chú, cô dì cũng tính. Điều này Tiểu Ngư sẽ hiểu sau này. Bây giờ con chỉ cần biết, con và anh hai không phải là một đôi thôi.

Phó Dư dường như đã hiểu: "Vậy con cân có một người từ người lạ trở thành người thân mới mặc đồ đôi được ạ?"

Hình như nói vậy phần nào cũng đúng. Sở Dung gật đầu đáp: "Đúng vậy, Tiểu Ngư thật là thông minh quá đi.

Phó Dư nghe thế cũng chẳng vui mừng phấn chấn là bao. Từ người lạ trở thành người thân - đối với cậu bé đó là một sự tôn tại sẽ phá vỡ hết tất thảy ở hiện tại. Cậu bé không hy vọng điều ấy sẽ xảy ra, vậy nên cậu không hê muốn có một người nào đó từ người lạ trở thành người thân.

Nghe Sở Dung khen, lần đầu tiên Phó Dư cảm thấy không VI.

Phó Hòa Ngọc cẩn thận lắng nghe từng lời Sở Dung nói, mắt dán chặt một chỗ lâu đến nỗi không nhúc nhích. Anh dường như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng, không thể nhớ nổi.

Phó Như Hối gọi vài tiếng, Phó Hòa Ngọc mới chợt tỉnh lại: "Như Hối, cậu nói gì cơ?"

Phó Như Hối cười nhẹ: "Hòa Ngọc, cậu đang mơ màng suy nghĩ gì thế?" Phó Hòa Ngọc thoáng do dự, không nói cho Phó Như Hối nghe suy nghĩ vừa rôi của mình, bởi vì đến chính bản thân anh ấy cũng không biết mình đang nghĩ gì cả.

"Không có gì đâu. Cậu định lấy đồ cuối tuần này à?" Phó Hòa Ngọc hỏi, vẻ mặt bình thản tự nhiên.

Phó Như Hối gật đầu: "Phải đó. Nhớ gửi trước sáu giờ tối Chủ Nhật nhé."

Phó Hòa Ngọc vui vẻ đồng ý. Anh ấy cảm thấy yêu cầu của Phó Như Hối dường như chẳng có gì khó khăn, ngược lại còn khiến anh ấy có vẻ háo hức muốn vào việc ngay lập tức. Cho đến nay, Phó Hòa Ngọc chưa từng tặng bạn thân món quà nào thực sự ý nghĩa.

Món quà cưới mà anh tặng Phó Như Hối là một phong bì lì xì dán vội và bây giờ nhớ lại, Phó Hòa Ngọc vẫn còn cảm thấy áy náy vì đã không làm trọn vẹn lòng bạn.

Anh vẫn đang suy nghĩ xem nên tặng lại món quà gì cho xứng đáng thì Phó Như Hối đã đến tận nơi.

Phó Hòa Ngọc cực kỳ hào hứng. Anh quyết tâm trong vài ngày tới sẽ tạo ra một tác phẩm làm hài lòng vợ chồng Phó Như Hãi.

Do đó, Phó Hòa Ngọc đã sắp xếp xong lịch làm việc và nghỉ ngơi cho tuân này.

"Được. Tôi nhất định sẽ giao đồ đúng hẹn." Phó Hòa Ngọc cam kết, ánh mắt đầy quyết đoán.

Sở Dung tặc lưỡi mấy cái trong lòng. Quả đúng không phải người thường mà. Thiết kế may riêng hai bộ quân áo mà có thể nhanh đến vậy sao?

Ngày này qua ngày khác, đừng nghĩ Phó Hòa Ngọc sẽ không ngừng nghỉ mà làm quà cho Phó Như Hối nhé? Cô đưa mắt nhìn Phó Hòa Ngọc một cái rồi lại liếc sang Phó Như Hối. Hai người này đều mang họ Phó, thế nhưng tính cách và vẻ ngoài thì đúng là khác nhau một trời một vực. "Thế thì hôm nay tôi không làm phiên nữa, bạn làm việc nhé." Phó Như Hối ôm vai Sở Dung: "Chúng tôi đi trước đây.

Sở Dung cũng đứng lên đi theo: Hẹn gặp lại nhé.

Phó Hòa Ngọc có chút luyến tiếc cả nhà bạn rời đi sớm như vậy, thế nhưng trước mắt vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, anh ấy không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vậy các cậu về trước đi. Lần sau rảnh rỗi nhớ ghé chơi nhé.

Sau một hồi suy nghĩ, anh đưa cho Phó Như Hối mấy hộp bánh ngọt vừa mua.

"Nếu Dung Dung thích, cứ mang theo mấy hội, ăn hết thì báo cho tôi.

Sở Dung tỏ ra khó chịu. Sao lại đưa món đồ cô mua cho người khác, cụ thể là Phó Như Hối? Tuy nhiên, Phó Như Hối hiểu rõ lí do Phó Hòa Ngọc làm như vậy. Vừa qua, Phó Hòa Ngọc cảm thấy đã vô tình khiến Phó Như Hối khó chịu, thậm chí gây ghen tuông. Phó Hòa Ngọc không thật sự nhạy bén trong việc đọc ý và ứng xử, mất một thời gian mới nhận ra lời nói của mình đã làm tổn thương người khác và cách anh ta cố gắng sửa chữa cũng khá ngây thơ.

1.03859 sec| 2399.102 kb