Nói như vậy năm đó có khả năng nhóm người mới kia đã nhìn thấy cái gì đó, sau đó mới tập thể vu oan đội trưởng Bạch lấy quốc bảo chạy chốn dưới tình huống có một người phản bội như vậy.

“Đội trưởng Bạch, vậy bọn họ… bây giờ bọn họ đang ở quanh đây à?” Nha Tử liếc nhìn xung quanh, dáng vẻ lạnh lùng đó như chỉ mong sao giây tiếp theo có thể tóm được đám người 303 ra từ trong tường.

Ngoài ý muốn chính là đội trưởng Bạch lại phủ nhận: “Không nhất định, năm đó bọn họ cũng không hề ở trong cổ mộ, mà là canh giữ ở bên ngoài.”

Nói xong, bà ấy lại lo lắng nhìn chúng tôi một cái, dáng vẻ đó rõ ràng là đang lo lần này 303 lại giở mánh khóe cũ.

Lão Yên hừ một tiếng: “Thầy, thầy yên tâm, năm đó là do không có phòng bị, con cũng không phải là đám ngốc đó! Lần này nếu như bọn họ dám canh ở bên ngoài cổ mộ, con sẽ chặt một cánh tay của bọn họ trước.”

Nghe ông ấy nói vậy đội trưởng Bạch cũng yên tâm hơn một chút, nhưng lão Yên lại vẫn không bỏ qua: “Thầy, những người mới đó là lời ngụy trang của thầy đúng không? Chỉ có như vậy thầy sẽ không sợ thành thế này được, rốt cuộc khoảng thời gian này thầy đã gặp phải chuyện gì?”

Đội trưởng Bạch lại lần nữa rơi vào yên lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra trong thời gian đó thầy đã bị bọn họ bắt được một lần.”

Gương mặt của lão Yên lập tức trở nên căng thẳng, cứng nhắc hỏi ra một câu sau đó thì sao?

****5:

“Sau đó…” Dáng vẻ của đội trưởng Bạch giống như là nhớ không ra, một lúc lâu sau bà ấy mới nói: “Thật ra thầy nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ khoảng thời gian đó trong đầu toàn là những hình ảnh có thể làm người ta phát điên!

Khi thầy chạy thoát cũng chỉ còn chừa lại một hơi thở, nếu như không phải gặp may, khi đó hình như 303 gặp phải biến cố nghiêm trọng nào đó, sợ là mạng của thầy đã không còn rồi.”

“Là bảy năm trước?” Lão Yên hỏi.

Đội trưởng Bạch nói mình không nhớ rõ, nhưng chắc cũng vào khoảng đó, bởi vì một hai năm sau đó bà ấy đã bị nhốt ở trong mộ nước Tăng.

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Năm đó là lúc 303 suýt bị diệt, sớm biết là bọn họ làm, khi đó con nên cho thêm một mồi lửa vào.”

Đội trưởng Bạch kinh ngạc nói: “Con đã làm cái gì?”

“À, con thả một con cương thi vào tổng bộ của bọn họ.” Lão Yên nhẹ nhàng nói, nhưng chúng tôi nghe xong mà hết hồn hết vía, đối với chúng tôi mà nói, cương thi bình thường cũng không là gì cả, nhưng với những người đó thì lại không như vậy, một con cương thi đã đủ làm bọn họ gà bay chó sủa.

“Thì ra là con.” Đội trưởng Bạch nói rồi đột nhiên bật cười: “Thầy không nên sợ, thầy nên tin tưởng con, Tiểu Yên, 701 con dẫn dắt ra có tự tin không?”

“Nếu không phải quốc gia còn cần đám súc sinh đó, thêm cả chứng cứ không đủ…” Lời phía sau lão Yên không nói ra, chỉ làm một động tác tay vô cùng hung ác, tôi tin tưởng, nếu như bây giờ không phải là xã hội hợp pháp, nhất định lão Yên có thể trực tiếp xông vào đại bản doanh của đám người đó băm bọn họ ra thành nghìn mảnh.

“Thầy Bạch, thầy không cần lo lắng, dù thế nào thì chuyện mười năm trước sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tôi bổ sung thêm một câu.

Đội trưởng Bạch hoàn toàn thở phào, mặc dù bà ấy vẫn còn lo lắng, nhưng rõ ràng dây thần kinh căng thẳng đã được thả lỏng hơn.

“Đi thôi, đợi tìm được chuông nhạc của Tăng Hầu Ất thì chúng ta ra ngoài gặp bọn họ! Mấy năm rồi không đấu đá, không biết thằng Lưu hói kia có tiến bộ chút nào không.” Lão Yên cười khẩy nói.

Tôi yên lặng nhớ cái xưng hô “Thằng Lưu hói” này, hơn nữa cũng lập tức dán cái nhãn ‘kẻ địch’ lên người đối phương.

Đợi khi tâm trạng của đội trưởng Bạch khôi phục trở lại, chúng tôi tiếp tục đi nghiên cứu những cánh cửa đồng thau xung quanh.

Nhưng mà lần này chúng tôi cẩn thận hơn rất nhiều, trước khi bắt đầu thì đối chiếu ám hiệu, để cho dù rơi vào trong ảo giác cũng có thể lập tức biết được là giả, không đến nỗi làm mình bị thương.

“Các cậu nghiên cứu đi, tôi đi xem thử những nhạc cụ này.” Giáo sư Hứa không đi lên theo mà đi loanh quanh ở trong phòng diễn tấu.

Nói trong những nhạc cụ này có rất nhiều cái chỉ từng thấy trong ghi chép, ông ấy đã đi qua rất nhiều lăng mộ thời Xuân Thu Chiến Quốc, có lớn có nhỏ, nhưng đều chưa từng nhìn thấy đầy đủ nhạc cụ như thế này, vì vậy ông ấy nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu trước đội khảo cổ quốc gia mới được.

Thương Thần ngây ngô hỏi ra một câu: “Đợi đội khảo cổ quốc gia tiếp nhận thì ông cùng nghiên cứu không phải là được rồi sao?”

Vẻ mặt của giáo sư Hứa lập tức trở nên căng thẳng, sau đó mới thả lỏng nói: “Tới lúc đó bộ xương già này của tôi cũng không nên thêm phiền cho bọn họ.”

Nói xong ông ấy vùi đầu đi nghiên cứu nhạc cụ, không nói thêm gì nữa. Nhìn thấy vẻ mặt đó của ông ấy, tôi lập tức nhớ tới lời Nha Tử đã từng nói với mình, trong lòng cũng hiểu được, có lẽ giáo sư Hứa không muốn có chung đụng gì với người của đội khảo cổ quốc gia.

Nha Tử có hơi khẩn trương nhìn tôi một cái, có lẽ là sợ tôi nhắc tới chuyện này, làm tôi dở khóc dở cười.

Tôi ho khụ một tiếng, rồi rời ánh mắt khỏi người Nha Tử, chuyển về phía cánh cửa đồng thau, cánh cửa này cao tới khoảng ba mét, bề rộng có lẽ cũng gần hai mét, nhìn giống như là một người bảo vệ nghìn năm đang bảo vệ cho thứ ở phía sau!

0.24702 sec| 2414.664 kb