Nha Tử ừ một tiếng, dưới ánh mắt tò mò của tất cả chúng tôi, anh ta lại bước lên con đường đó một lần nữa.

Két két két két...

Trận pháp mũi tên đột nhiên vang lên, dọa cho Nha Tử trực tiếp bật nhảy trở lại, thấy trận pháp mũi tên đó vì anh ta rời khỏi con đường mà dừng lại, anh ta vỗ ngực nói: “Ông ta thật sự thích tôi rồi hả?”

“Nói bậy gì đấy, mau nghĩ xem rốt cuộc con và chúng ta có gì khác biệt đi?” Giáo sưa Hứa trừng anh ta một cái.

Nha Tử nhún vai: “Muốn nói có chỗ nào không giống thì là con từng bị thỏ cắn, mọi người không bị cắn thôi.”

“Chuyện này khả năng không lớn lắm. “ Đội trưởng Bạch dẫn đầu phản bác lại: “Con thỏ này là sau này mới bị nhốt vào trong đây, không có quá nhiều quan hệ với ngôi mộ này, cơ quan này không thể nào nhắm vào nó được.”

Nha Tử buông tay, nói vậy thì không biết là tại sao cả.

Lúc này Dược Quán Tử mở miệng nói: “Liệu có phải bởi vì Phi Thi không?”

“Phi Thi?” Lão Yên lặp lại.

Dược Quán Tử ừ một tiếng: “Bởi vì cậu ấy đã giải quyết Phi Thi, trên người có mang theo mùi của Phi Thi, mà rất có khả năng thứ cơ quan này nhắm vào chính là Phi Thi.”

Tôi vội nói chuyện này không hợp lý lắm, dù sao tôi cũng bị Phi Thi cào bị thương, nếu như là mùi, vậy không nên chỉ nhằm vào một mình Nha Tử.

Dược Quán Tử lại nói không phải, vết thương của tôi dưới sự trị liệu của ông ấy đã gần khỏi rồi, hoàn toàn không còn lại mùi gì nữa, nhưng Nha Tử lại không giống, bây giờ trên người anh ta vẫn có máu của Phi Thi.

“Nói như vậy thì chỉ cần tôi không đi qua là được?” Nha Tử nhún vai.

Lão Yên nói vậy ở lại đây đợi chết cũng được, nói cho Nha Tử cười ha ha rồi cũng không nói gì nữa.

Nhưng mà đây quả thật là một vấn đề, chúng tôi đều có thể đi qua, Nha Tử làm thế nào đây?

Biện pháp chắc chắn nhất chính là chúng tôi đi qua trước, hoặc là qua sau, để Nha Tử một mình một người đi qua con đường đó. Nhưng mà không ai yên tâm cả, những cái lỗ này mặc dù có quy luật, nhưng không ai biết được quy luật đó là thế nào, lỡ đâu một mình Nha Tử không cần thận, thì sẽ là kể cục vạn tiễn xuyên tim.

“Đây là phương pháp duy nhất, mọi người cũng đừng băn khoăn nữa.” Bản thân Nha Tử lại rất bình thường.

Giáo sư Hứa lại không đồng ý: “Không được, làm như vậy quá nguy hiểm, một khi con xảy ra vấn đề gì, ngay cả tới cứu chúng ta cũng không tới kịp được!”

Hiển nhiên lão Yên cũng đồng ý với việc này, đặc biệt là vừa rồi Nha Tử đã có hai lần thay đổi trạng thái, nếu như lại bị kích phát thêm một lần nữa, bọn họ thật sự sợ anh ta sẽ không quay lại được trạng thái bây giờ nữa.

Nhưng mà bàn tới bàn lui, cũng không ai có được biện pháp tốt nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.

Nha Tử không vừa lòng nói: “Chẳng lẽ mọi người đều ở đây đợi chết à?”

Ý của anh ta là, nếu đã có một biện pháp thế này, vậy há cớ gì phải đợi thêm nữa.

“Tôi biết rồi.” Giáo sư Hứa đột nhiên nghĩ tới gì đó, sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, ông ấy đã xông lên vào con đường.

Chỉ thấy ông ấy lấy ra giấy bút từ trong balo, vẽ mô phỏng những chiếc lỗ bên trên bức tường ra, sau đó nghiên cứu kỹ càng độ dài của mũi tên bên trong lỗ, rồi cũng từ từ vẽ ra.

Quá trình này vô cùng lâu, mặc dù cả đoạn đường chỉ có năm mét, nhưng những chiếc lỗ này ít nhất cũng có trên ngàn cái. Điều kiện ánh sáng trong đây cũng không tốt, giáo sư Hứa chỉ có thể nhìn một lát, sau đó dùng miệng ngậm đèn phin vẽ một nét, tôi thấy ông ấy làm vậy thì vội vàng đi lên giúp ông ấy cầm đèn pin.

“Có cần tôi vẽ cùng không?” Dược Quán Tử hỏi một câu, giáo sư Hứa lắc đầu, nói người ở đây có nghiên cứu sâu về cơ quan nhất chính là ông ấy và Nha Tử, những người khác vẽ lỡ đâu có sai sót gì thì sẽ làm hại Nha Tử.

Ông ấy đã nói vậy rồi Dược Quán Tử cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn giáo sư Hứa vẽ lại cả con đường dài năm mét này từng chút một, còn bởi vì không yên tâm mà đối chiếu hết lần này tới lần khác.

Mặc dù ông ấy đã hao phí rất nhiều thời gian, nhưng mọi người cũng bằng lòng đợi, bởi vì mặc dù đây không phải là kế sách vẹn toàn, nhưng cũng có thể làm sinh mệnh của Nha Tử có nhiều thêm một tầng đảm bảo.

Qua khoảng mấy tiếng đồng hồ, giáo sư Hứa mới đấm eo, cầm lấy bức vẽ cơ quan mà ông ấy đã vẽ xong bước ra khỏi con đường.

“Thầy…” Nha Tử nhỏ giọng gọi một tiếng, giọng nói có hơi khàn khàn, có lẽ là thấy giáo sư Hứa làm vậy vì mình nên có chút cảm động.

Lão Yên ở bên cạnh không chê chuyện lớn nói: “Nếu cậu thật sự cảm động thì sau này bớt kích động đi một chút, cậu nghĩ xem để thầy của cậu cả ngày đối mặt với gương mặt lạnh như băng đó thì sẽ có cảm nhận thế nào?”

Lần này Nha Tử không phản bác lại, mà giống như là một đứa nhỏ đã làm sai chuyện, cúi gầm đầu xuống.

Giáo sư Hứa xoa đầu anh ta, sau đó nhét bức vẽ cơ quan vào tay Nha Tử: “Đây là bức vẽ về cơ quan, trước giờ trí nhớ của con không giống với người thường, hẳn là có thể nhớ hết được toàn bộ, cơn mưa tên này không phải sẽ lên cùng một lúc, thầy tính thử rồi, thời gian nghỉ giữa đó hẳn là đủ để một người chạy qua được.”

0.12605 sec| 2402.313 kb