Hung thi đang lao về phía tôi, hai người bọn họ đụng nhau trước mặt tôi. Nha Tử không nói một lời, giơ bút đao kim cương đâm vào mắt của hung thi, dáng vẻ tàn nhẫn này không hề phù hợp với khuôn mặt trẻ con của anh ta chút nào. Ngay cả chúng tôi cũng không ai dám tiếp cận anh ta.
“Nha Tử, quay lại!" Lão Yên và giáo sư Hứa cùng hét lên.
Nhưng Nha Tử giống như không nghe thấy, giây trước vừa bị hung thi đánh ngã xuống đất thì giây tiếp theo đã lộn ngược đứng dậy, vòng ra phía sau hung thi đá nó một cái.
Nhưng hung thi rốt cuộc cũng không phải Phi Thi, mặc dù Nha Tử đã lấy ra trạng thái mạnh nhất, nhưng vẫn không phải là đối thủ của nó. Chỉ thấy hung thi đột nhiên xoay người lại, dùng tay nhấc hai chân của Nha Tử lên rồi vất anh ta ra.
“Mau lùi lại!"
Lão Yên một bên hét lớn, một bên cùng Thương Thần lần nữa lao về phía trước, đạn của Thương Thần như không có giới hạn mà bắn trúng người hung thi, khiến nó phát ra tiếng pằng pằng.
Lão Yên thấy có cơ hội liền đỡ Nha Tử đứng dậy, nhanh chóng lùi sang một bên, đồng thời quát về phía Thương Thần: "Cậu giữ lại thứ đó để chúng tôi nhặt xác giùm đấy à?"
“Ha hả, đừng nóng, lấy ra liền đây." Thương Thần lau vết máu trên mặt, thản nhiên nói.
Tôi nghe lão Yên nói xong thì cảm thấy tò mò, chẳng lẽ Thương Thần vẫn còn phương án dự phòng nào đó sao?
Quả nhiên, sau khi đáp lại lời của lão Yên, anh ta nhét cả hai khẩu súng vào bên eo, rồi lại từ bên eo rút ra một khẩu súng mới.
Khẩu súng này toàn thân đều màu bạc, cũng không biết làm từ chất liệu gì, trông giống như bạc, nhưng bạc lại không thể dùng để chế tạo súng lục được, dù sao chất liệu đó cũng không chịu được nhiệt độ cao của viên đạn khi ra khỏi nòng.
Hơn nữa, trên khẩu súng này còn được khắc những hoa văn phức tạp, hoa văn là màu đỏ, màu sắc một bạc một đỏ tương phản như vậy lại trông vô cùng hài hòa.
Sau khi Thương Thần lấy súng ra thì vuốt ve nó một lúc như âu yếm người con gái mình yêu, rồi nói với lão Yên: “Đừng quên những gì ông đã nói, đến lúc đó nhớ xin tài trợ cho tôi. Tôi thật sự không nỡ dùng đến cục cưng này đâu đó.”
"Đừng nói nhảm nữa, mau lên!" Dưới sự truy đuổi của hung thi, lão Yên phải kéo theo Nha Tử trốn trái trốn phải, không cẩn thận một chút đã bị hung thi cào cho vài cái trên vai, nghe Thương Thần nói thì suýt nữa đã trực tiếp cãi nhau với anh ta.
Thương Thần liếc nhìn khẩu súng màu bạc lần cuối, sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi, đôi mắt vốn ngỗ ngược như một tên trùm xã hội đen đã trở nên bình tĩnh hơn.
Chỉ thấy anh ta chậm rãi giơ súng lên, chĩa họng súng vào hung thi, động tác tưởng chừng như thong thả này lại dường như đang chứa đựng một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Lão Yên vừa thấy anh ta giơ súng lên thì lập tức kéo Nha Tử đang định lao vào hung thi lăn tại chỗ một vòng, vừa lăn đi, những viên đạn bạc bay ra từ khẩu súng màu bạc đã lao đến trước mặt hung thi!
****8:
So với viên đạn mà tôi thậm chí còn không nhìn thấy tàn ảnh kia thì tốc độ của viên đạn này thực sự rất chậm, tôi nghĩ cho dù là tôi thì cũng có thể dễ dàng né tránh chứ đừng nói đến hung thi!
Nhưng kỳ lạ là hung thi lại dường như không nhìn thấy viên đạn này, không những không né mà còn chạy vài bước về phía đám người lão Yên, vừa lúc va chạm với viên đạn.
Tiếng đạn bắn trúng vào da thịt không vang lên như tưởng tượng, viên đạn bạc giống như hòa tan vào ngực của hung thi rồi vậy.
“Thế nào?" Lão Yên kéo Nha Tử, bất chấp sự phản kháng mà đeo kính râm cho anh ta, rồi giao anh ta lại cho giáo sư Hứa đang lo lắng không thôi.
Giáo sư Hứa giơ tay đánh vào đầu anh ta một cái: “Sao thế, nóng lòng muốn chết như vậy à?”
Kính râm giống như một công tắc, sau khi đeo kính râm vào, khí tức lạnh lẽo trên người Nha Tử cũng biến mất, sau đó anh ta im lặng cúi đầu không nói một lời. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng nếu gặp lại chuyện như vậy anh ta vẫn sẽ làm vậy, làm giáo sư Hứa tức đến đỏ cả mắt nhưng lại không thể làm gì được.
Mà phía bên này lại giống như được nhấn nút tạm dừng, sau khi viên đạn bạc hòa tan vào ngực hung thi thì nó đã lập tức ngừng cử động, cả người đứng yên tại chỗ như bị đóng băng vậy.
Thương Thần treo khẩu súng lục màu bạc lên eo, cười nói: “Xong, đây là loại bạc có nồng độ cao nhất được trộn lẫn với hóa chất, cho dù nó có là một con cương thi ngàn năm thì cũng vô dụng.”
"Đừng lầm, thứ này có thể đáng sợ hơn cương thi ngàn năm nhiều!" Lão Yên lau mồ hôi trên trán, tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt rõ ràng cũng thoải mái hơn.
Tôi ngạc nhiên hỏi Thương Thần làm thế nào để tạo ra viên đạn bạc này. Mặc dù tôi đã từng nghe nói về chúng, nhưng hầu hết đều là trường hợp thất bại.
Bởi vì bạc quá dễ hòa tan, khi ra khỏi nòng súng thì nhiệt độ của viên đạn sẽ cực kỳ cao, nhiệt độ càng cao thì bạc càng khó chịu đựng được. Nếu không, lấy tính cách của lão Yên, có lẽ thứ chúng tôi đang cầm sẽ không phải súng lục bình thường mà là một khẩu súng bạc, khi gặp cương thi thì cứ trực tiếp bắn là được rồi.
Thương Thần liếc nhìn tôi: "Đây chính là bí mật gia truyền của tôi, cậu muốn biết à?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo