Lão Yên hít một hơi thật sâu: "Trường An, chúng tôi sẽ cố gắng kiên trì, cậu nhất định phải nghĩ ra cách, có biết không?"
“Được!” Tôi biết ông ấy không còn lựa chọn nào khác nên mới đành phải đặt cả mạng sống mình lên người tôi, vì vậy cho dù áp lực rất lớn, tôi vẫn bình tĩnh gật đầu.
****7:
Khi chúng tôi trao đổi xong với nhau thì cũng là lúc hung thi đã bò lên khỏi mặt đất: nó cao khoảng hai mét, mặt và tay chân nổi đầy những mạch máu đỏ, trông như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, trên eo bên phải của nó treo một cái trống nhỏ rất cũ kỹ!
Cái trống nhỏ có kích thước lớn bằng khuôn mặt của một đứa trẻ, thân trống màu đỏ rực, phần mặt trống được căng chặt, có cảm giác như chỉ cần gõ một cái là sẽ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc vậy.
“Thời Xuân Thu Chiến Quốc là thời kỳ đỉnh cao của nghi lễ âm nhạc, nhưng đồng thời cũng dần dần sụp đổ. Có vẻ như chủ nhân của mộ nước Tăng này cũng là một người am hiểu về nghi lễ âm nhạc.” Lão Yên cười lớn, sau đó trịnh trọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút!"
Hung thi vừa bò ra khỏi đất, dường như nó chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì Thương Thần đã đánh đòn phủ đầu, từng viên đạn xé gió lao ra, trong nháy mắt hai băng đạn đã được dùng hết.
Động tác của anh ta nhanh đến mức tôi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, tay vừa trượt đã tháo được hai băng đạn ra khỏi súng lục rồi lại nạp hai băng đạn mới.
Theo từng tiếng pằng pằng pằng, động tác của hung thi dừng lại một chút, đầu tiên nó nhìn xuống vô số lỗ đạn trên ngực bị Thương Thần bắn ra, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ có tròng đen lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm nhìn chằm chằm vào Thương Thần.
Thời gian giống như dừng lại, dưới ánh mắt đó, Thương Thần đã sửng sốt trong giây lát, ngay cả động tác bóp cò cũng chậm nửa nhịp, mà khi viên đạn xé gió lao ra thì hung thi đã cách anh ta rất gần.
Lão Yên nhanh chóng có phản ứng, lập tức kéo Thương Thần lại, giơ súng chặn móng vuốt của hung thi đang vươn đến.
Răng rắc ...
Khẩu súng tiểu liên thế mà lại trực tiếp vỡ nát dưới móng vuốt của hung thi, lão Yên thấy không ổn nên liền vứt súng đi, kéo Thương Thần lùi lại vài bước, lấy chu sa trong túi ra vung về phía hung thi.
Theo dân gian truyền lại, những vật âm tà rất sợ chu sa, hung thi đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, tác dụng của chu sa đối với nó lại không đáng kể, chỉ khiến hành động của nó dừng lại một giây mà thôi.
Nhìn thấy sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh này, tôi ngày càng bình tĩnh hơn, lấy ra “Tinh Quan Yếu Quyết” và bắt đầu lật xem ngay tại chỗ!
Tôi không làm theo chỉ dẫn của lão Yên mà bắt đầu tìm kiếm từ cuốn “Thất Sát”, bởi vì cuốn sách cuối kia thật sự quá khó hiểu, tôi tự nhận khả năng hiểu biết của mình không cao đến thế, dưới tình huống này tôi gần như không thể tự mình tìm ra giải pháp được. Ngược lại tôi quen thuộc với hai cuốn sách đầu tiên hơn, cho nên, nếu muốn tìm ra biện pháp chắc sẽ dễ dàng hơn một chút.
"Trường An, đừng xem nữa." Giáo sư Hứa đột nhiên nói.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ông ấy, sau đó nhận ra trong khoảng thời gian ngắn, Thương Thần và lão Yên không chỉ bị hung thi bao vây, mà dưới sự tấn công của hung thi, cả hai người họ đều đã dính đầy máu.
Một tay của lão Yên đang bị hung thi nắm đến mức rỉ máu, máu của ông ấy dường như kích thích hung thi, khiến nó đưa miệng đến hút.
Nha Tử ở một bên đã tháo kính râm xuống, cả người lại trở nên lạnh lẽo, ngay cả vết thương ở chân cũng giống như không tồn tại. Chỉ là tôi rõ ràng cảm thấy anh ta không giống với lần trước, trạng thái lần này càng hung ác hơn!
Giáo sư Hứa ở bên cạnh vừa nói với tôi vừa lo lắng nhìn về phía Nha Tử.
Tình huống này đúng là không cho phép tôi từ từ tìm biện pháp, nói không chừng trước khi tôi tìm ra biện pháp thì mọi người sẽ bị giết sạch rồi.
Tôi thở ra một hơi, ôm “Tinh Quan Yếu Quyết” vào ngực, trực tiếp rút phi đao ra ném vào hung thi.
Phi đao đâm thẳng vào móng vuốt của hung thi đang nắm lấy tay lão Yên.
Tôi mới vừa mừng thầm, nghĩ nếu phi đao đã có thể xuyên qua thì chứng tỏ hung thi này cũng không đạt tới trình độ đao thương bất nhập. Nhưng ai biết được, giây tiếp theo phi đao lại loảng xoảng rơi xuống đất, trên người hung thi thậm chí còn không có một vết thương nào.
Tác dụng duy nhất chính là lực chú ý của hung thi đã bị chuyển hướng, nó buông lỏng móng vuốt đang nắm lấy lão Yên ra, Thương Thần nhanh chóng kéo lão Yên đi, Dược Quán Tử lao tới nhét vào miệng họ mỗi người một viên thuốc.
“Nha Tử, cậu đeo kính râm vào cho tôi!" Lão Yên đã trốn thoát được, liếc nhìn phía chúng tôi một cái, khi nhìn thấy trạng thái của Nha Tử thì lập tức nổi giận.
Nha Tử hờ hững nhìn ông ấy, lần này ngay cả nói cũng không nói, bút đao kim cương trong tay anh ta tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lạnh lẽo như anh ta vậy.
Giáo sư Hứa khàn giọng nói: "Tôi đã nói không thể để nó xuống mộ, không thể để nó xuống mộ, Nha Tử, bộ con không muốn sống nữa hay sao?"
Nghe được lời của ông ấy, Nha Tử dường như có chút dao động, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, sau đó vẫn không chút do dự lao về phía hung thi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo