Tôi quát lên, trên người không có vũ khí nên đành dùng tay không đánh hung thi, nhưng tay vừa vươn được nửa đường thì đã bị hung thi chặn lại.

Đang lúc tôi lo lắng không biết nên làm gì thì lão Yên đã tức giận, tôi thấy ông ấy lấy ra một cây ngân châm mà tôi chưa từng thấy trước đây từ bên eo đâm vào hung thi. Nhưng bởi vì một tay còn đang bị hung thi khống chế, nên ngân châm hoàn toàn không có đâm đúng chỗ.

"Ngân châm đánh huyệt cũng không phải để con dùng như vậy, Tiểu Yên, mấy năm nay con không hề luyện tập phải không!" Một thanh âm ôn hòa truyền đến.

Tôi khó khăn quay lại thì thấy đội trưởng Bạch đang nhìn lão Yên, trong mắt có chút thất vọng.

Không biết từ lúc nào trong tay bà ấy đã kẹp mười mấy cây ngân châm sắc nhọn dài hơn mười centimet, trông giống như những chiếc ngân châm mà lão Yên lấy ra, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn hẳn.

Bà ấy dời ánh mắt của mình từ lão Yên sang hung thi, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, nhưng cũng tràn ngập sát ý: “Học trò với đồ tôn của tao là người mà mày có thể bắt nạt được sao?"

****9:

Nói xong, bà ấy vừa động tay, tám cây ngân châm đã bay ra cắm vào huyệt Phong Trì, Nội Quan, Uy Trung cùng với huyệt trước đầu mũi của hung thi với tốc độ gần như mắt thường không thấy được, sau đó nó liền ngừng cử động.

Sau khi tôi và lão Yên thoát khỏi sự khống chế của nó thì ngồi bệt dưới đất thở hổn hển, lão Yên vặn lại cánh tay bị trật khớp của mình, lúc này mới nhìn đội trưởng Bạch đầy phấn khích: “Thầy ơi, thầy hồi phục rồi?"

“Bị con chọc tức đến hồi phục luôn." Đội trưởng Bạch liếc nhìn ông ấy, nhẹ nhàng nói: “Ngân châm đánh huyệt là tay nghề kiếm cơm của thầy. Lúc trước là tự con quấn lấy thầy đòi học, sao nào, thầy không ở bên cạnh nên con đã lười biếng rồi à? Ngần ấy năm cũng chả thấy con tiến bộ hơn chút nào cả."

Bình thường những lời này đều là lão Yên dùng để dạy dỗ chúng tôi, bây giờ đến lượt ông ấy bị đội trưởng Bạch dạy dỗ đến mức không dám nói lời nào, nhưng vẻ mặt ngược lại còn vô cùng tiếp thu.

Sau khi đội trưởng Bạch nói xong, ông ấy liên tục gật đầu: "Không tồi không tồi, thầy à, thầy nói rất đúng, lúc trước thầy đột nhiên biến mất nên con cũng không học được tinh túy của ngân châm đánh huyệt. Lần này thầy trở về, nhất định phải dạy dỗ con thật tốt."

“Miệng lưỡi vẫn trơn tru như vậy." Đội trưởng Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Mấy năm thầy mất tích, con … chắc là đã rất khó khăn đúng không. Những người đó có làm khó con không?"

“Bọn rùa rụt cổ chỉ có chút bản lĩnh làm nội bộ lục đục đó sao có thể khiến con sợ được?” Lão Yên cười cười, nói: “Thầy nhìn xem, không phải con đã trở thành chủ nhiệm của 701 rồi sao? Những kẻ đó căn bản chả làm được trò trống gì đâu.”

Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, nói: "Vất vả cho con rồi."

Tôi cảm thấy kỳ lạ, mặc dù hồi đó mọi người ở 701 đều làm khó lão Yên, nhưng bây giờ ông ấy cũng đã là chủ nhiệm rồi, sao lại gọi các đồng đội trong bộ phận của mình là con rùa rụt cổ? Vậy chẳng phải là mắng luôn cả chúng tôi sao?

Nhưng trước khi tôi kịp hiểu rõ thì đội trưởng Bạch đã xua tay: “Ngân châm đánh huyệt mặc dù tinh diệu, nhưng hung thi này đã uống máu của hàng ngàn người và ở lại nơi có oán khí sâu nặng này hàng ngàn năm. Cho dù có ngân châm của tôi thì cũng không thể khống chế được nó lâu đâu, nên chạy thôi.”

Chúng tôi nghe xong thì nhanh chóng tìm lối ra của hố vạn người, nhưng đội trưởng Bạch lại vẫy tay ra hiệu chúng tôi đi theo bà ấy.

Chỉ thấy bà ấy lao nhanh về một góc phía Đông của hố vạn người, khi chúng tôi đến nơi, bà ấy đã đợi trước một cái lỗ trộm(*) chỉ chứa vừa một người.

(*)lỗ trộm: lối đi được trộm đào ra.

“Đây là?" Lão Yên nhìn thấy lỗ trộm này thì sửng sốt: "Đã có người nhanh chân tới đây trước rồi sao?"

Lão Yên vừa nói xong thì đội trưởng Bạch đã liếc xéo ông ấy một cái, trong nháy mắt chúng tôi lập tức hiểu ra, người nhanh chân đến trước kia chính là bà ấy.

Lão Yên xấu hổ cười cười, sau đó dẫn chúng tôi bò vào lỗ trộm, đội trưởng Bạch đi cuối cùng, sau khi mọi người đã bò vào hết thì lập tức phá hủy lối vào lỗ trộm.

Chúng tôi hiểu rõ bà ấy sợ sau khi hung thi thoát khỏi khống chế sẽ lại đuổi theo, nên cũng không hỏi nhiều.

Nhưng lão Yên lại cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Thầy à, nếu ngân châm đánh huyệt của thầy có thể khống chế được nó, vậy sao trước đó thầy lại sợ hãi như vậy?"

“Khống chế? Cùng lắm chỉ được vài phút, thầy có thể có bao nhiêu ngân châm chứ? Con có biết thầy đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi không?" Giọng điệu khi nói câu cuối của đội trưởng Bạch có chút buồn bã.

Lão Yên tò mò hỏi bao lâu.

“Năm năm.” Đội trưởng Bạch nói ra một con số, khiến chúng tôi đều sửng sốt.

Nha Tử ngạc nhiên hỏi bà ấy đã trải qua năm năm này như thế nào, sao có thể sống sót trong một ngôi mộ u ám như vậy được.

"Mê cung mà các cậu vừa bị mắc kẹt chính là nơi tôi đã sống trong năm năm qua. Nơi đó thường sẽ có những động vật nhỏ bị mắc kẹt, tôi đã sống sót dựa vào việc ăn chúng." Đội trưởng Bạch nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi lại nghe ra một ít bi thương từ trong lời nói của bà ấy.

0.35024 sec| 2408.711 kb