Nhìn dáng vẻ muốn biết thì bái ông đây làm thầy đi của anh ta, tôi xua tay nói mình chỉ tò mò thôi, dù có biết tôi cũng không thể chế tạo được.
Anh ta thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cau mày hỏi: "Sao thứ này còn chưa ngã xuống?"
“Ùng ục ~"
Trong lúc anh ta cảm thấy kỳ lạ, trong miệng hung thi phát ra âm thanh như muốn nôn.
Chúng tôi lập tức cảnh giác, Nha Tử đã bình thường lại đẩy đẩy kính râm: "Thứ này còn có dạ dày à? Thứ bị nôn ra từ bên trong không phải là cương thi con đấy chứ?"
“Con ngậm cái miệng quạ của mình lại đi." Giáo sư Hứa vỗ vào gáy Nha Tử, nhưng rõ ràng cũng không dùng lực.
"Lùi, lùi lại!" Đội trưởng Bạch vẫn luôn đứng yên bỗng kéo giáo sư Hứa chạy về hướng đối diện với hung thi, tuy lão Yên không biết tại sao, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với thầy mình nên cũng vội bảo chúng tôi chạy.
Tôi không nói một lời, chộp lấy Dược Quán Tử cách đó không xa rồi chạy.
Bùm!
Chúng tôi vừa mới chạy ra khỏi chỗ cũ thì có một âm thanh chói tai vang lên.
Tôi quay lại nhìn thì kinh ngạc thấy nơi đó có một cái hố rộng khoảng một mét, vì nhìn từ xa nên tôi không thể biết được nó sâu bao nhiêu.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó còn có thể cho nổ bom à?" Nha Tử kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt của Thương Thần hoàn toàn tối sầm, khẩu súng màu bạc lại xuất hiện trong tay: “Không phải bom, là đạn của ông đây. Mẹ kiếp, thứ này thế mà lại phun ra. Bây giờ chúng ta gặp rắc rối rồi, lão Yên, tôi chỉ có tổng cộng ba viên thôi đó!”
"Đừng nói nhảm nữa!" Sắc mặt lão Yên cũng không khá hơn là mấy, sau khi mắng Thương Thần ông ấy mới nhìn về phía tôi, tôi nhanh chóng lắc đầu, nói trong khoảng thời gian ngắn cùng với tình huống khẩn cấp như vậy, tôi thực sự không có cách tìm thấy biện pháp nào từ trong “Tinh Quan Yếu Quyết”.
Thấy tôi lắc đầu, ông ấy vội nhìn về phía đội trưởng Bạch: “Thầy, nếu con đoán không sai thì thầy đã ở trong lăng mộ này ít nhất một năm rồi. Chắc hẳn thầy cũng biết chút gì đó phải không? Làm thế nào để đối phó với hung thi này vậy?"
“Đừng để nó đánh trống.” Câu trả lời của đội trưởng Bạch có chút không liên quan nhưng lại khiến chúng tôi giật mình!
Ngay khi bà ấy vừa dứt lời, chúng tôi đã thấy hung thi cầm cái trống từ bên eo lên. Cái trống nhỏ đặt trong lòng bàn tay rộng lớn có vẻ nhỏ bé một cách khác thường, trông như một món đồ chơi buồn cười vậy, nhưng vì lời đội trưởng Bạch nói nên chúng tôi cũng không dám coi thường.
Hung thi giơ tay lên định đánh trống thì Thương Thần quát lên: “Tốc độ của ai nhanh?"
“Tôi.” Tôi lập tức đứng dậy, luận về tốc độ thì tôi có lẽ nhanh hơn mọi người.
Thương Thần liếc nhìn tôi rồi nói nhanh: “Được, lát nữa tôi sẽ bắn một viên đạn, trong nhất thời chắc chắn có thể làm nó bất động, cậu nhân cơ hội đó chộp lấy cái trống.”
Tôi chửi thầm trong lòng, tại sao mỗi lần loại chuyện như sờ mông hổ này lại rơi xuống người tôi chứ, nhưng tôi cũng biết đây là do không có cách nào khác nên lập tức không nói nhiều mà gật đầu, ngay lúc Thương Thần nổ súng thì lao về phía trước.
Viên đạn lại lần nữa từ từ hòa tan vào ngực của hung thi, tôi cũng đã đến trước mặt nó, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì đã nghe thấy một tiếng ùng ục. Nghĩ đến cái hố rộng khoảng một mét vừa rồi, tôi lập tức hét lên: “Nó sắp phun đạn ra!”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng Thương Thần quát bảo tôi ngồi xổm xuống, mà khi vừa ngồi xổm xuống, tôi đã nghe thấy một trận xé gió từ phía sau truyền đến, sau đó sượt qua da đầu của tôi.
Một viên đạn nữa lại bắn trúng ngực của hung thi, hai viên đạn chồng lên nhau, tiếng ùng ục vang lên một nửa bị cắt đứt, tôi chộp lấy trống nhỏ rồi chạy về.
“Ùng ục ~"
Một âm thanh khác lại vang lên, tôi hận bản thân mình không thể mọc thêm hai cái chân nữa.
“Nằm sấp xuống!” Giọng của lão Yên truyền tới.
Tôi ôm trống nằm sấp xuống đất, một viên đạn bay tới trước mặt tôi nửa mét, tạo thành cái hố như lần trước. Do chạy vội nên miệng tôi hé nửa, bùn đầy mùi máu tươi văng vô đầy mình khiến tôi ho dữ dội.
Lần này, không đợi lão Yên lên tiếng tôi đã nằm trên mặt đất lăn hai vòng sang bên cạnh, một viên đạn khác cũng nổ mạnh gần chỗ tôi, cả người tôi suýt nữa đã bị chôn vùi trong đất.
"Á!"
Khi vụ nổ kết thúc, tôi đang định đứng dậy bỏ chạy thì chân lại bị giữ lại, sau đó cả người tôi lơ lửng trên không, đầu đập xuống đất nên không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Giữ lấy cái trống!" Ngay lúc bị hung thi túm lấy, tôi dùng hết sức ném cái trống ra, cũng không quan tâm là ai bắt được, tôi lập tức rút dao găm từ bên eo ra đâm thẳng vào phần ngực đã bị ba viên đạn bắn thành lỗ thủng của hung thi.
Chuyển động của hung thi dừng lại trong giây lát, tôi nhân cơ hội dùng hai chân dẫm dẫm thoát khỏi sự khống chế của nó, sau đó lăn vài vòng rồi được đám người lao Yên đỡ dậy.
Nhưng hung thi lại nhanh chóng có phản ứng lại, nhảy một cái đã đứng ngăn giữa tôi và lão Yên, đôi bàn tay lớn quá mức của nó nắm lấy cánh tay lão Yên, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh tay của lão Yên đã bị trật khớp.
"Chết tiệt, thứ này là cái quái gì vậy chứ?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo