Sau đó tôi lùi lại một bước, đi vòng ra phía sau Nha Tử, thanh sắt trong tay đã thay thế bằng một con dao găm. Rồi thình lình lặn xuống nước, trực tiếp nhằm vào cái bóng màu đen đang bám phía sau chân của Nha Tử mà đâm.
Bang!
Cái bóng đen vung đuôi để né đòn tấn công của tôi, rồi di chuyển cơ thể dài ngoằng của mình vòng qua Nha Tử, hướng về phía cô Thu mà tấn công.
“Chị Thu, nó đang qua chỗ chị đấy.” Tôi vừa ngoi lên khỏi nước, còn chưa kịp lau nước trên mặt đã vội hét lên với cô Thu.
Tốc độ phản ứng của cô Thu cực nhanh, cô ấy rút chiếc nỏ ngắn bên hông ra, liên tiếp bắn ba mũi tên vào trong nước.
Rầm…
Máu loãng cũng theo sự khuấy động của nước mà lan ra khắp dòng sông, tôi vừa lau mặt vừa giơ ngón cái với cô Thu.
Một lúc sau, một bóng đen khổng lồ từ đáy sông nổi lên. Tôi nhìn thứ này dài ước chừng một mét, toàn thân đen thui, phủ đầy lông ngắn như gai. Trên đầu nó có hai cái xúc tu, tổng thể tạo cho người ta cảm giác vô cùng ghê tởm, giống như là một con giun đất khổng lồ có gai vậy.
“Đây… đây là chú thuyền trùng?”
Nha Tử nhìn chằm chằm vào thứ này, bỗng nhiên cõng lão Yên lùi lại phía sau một bước, kinh ngạc thốt lên.
Tôi vừa định hỏi anh ta chú thuyền trùng là cái gì, liền thấy anh ta xua xua tay về phía chúng tôi: “Mau, mau rời khỏi đây, nhất định đừng đụng vào nó.”
Chúng tôi vội vàng rời đi, chỉ thấy Nha Tử nhanh chóng nói: “Sao thứ này lại xuất hiện ở núi Thái Bạch được chứ? Không có lý nào.”
“Rốt cuộc cậu đang nói gì thế, đây là thứ gì vậy?” Lão Yên trở nên mất kiên nhẫn, vỗ vào vai Nha Tử bảo anh ta bình tĩnh lại, cùng giọng điệu khá nhẹ nhàng và chậm rãi hỏi.
Lúc này Nha Tử mới bình tĩnh lại một chút, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn rất tệ, khi nói chuyện có hơi lộn xộn, chúng tôi vẫn miễn cưỡng hiểu được.
“Thứ này được gọi là chú thuyền trùng, tuy nhiên chúng tôi thường gọi nó là mộc xà, bởi vì chuyện duy nhất thứ này thích làm chính là khoan vào mũi thuyền của những con thuyền được làm bằng gỗ.
Quan trọng là, chúng nó thường sinh sống ở các vùng biển Đông Nam Á, chưa bao giờ được phát hiện ra ở nước ta cả.”
Sau đó, anh ta cũng giải thích chi tiết hơn về chú thuyền trùng, rồi bảo ở trong biển, thứ này vốn không có thiên địch, bởi vì bình thường chúng nó thường chui vào trong gỗ, nếu không có thứ gì tấn công chúng, chúng sẽ tiết ra một chất vôi bịt kín lối thoát duy nhất, thậm chí cả các sinh vật biển to lớn khác cũng không thể nào kéo chúng ra ngoài được.
Nha Tử còn nói thứ này có chứa độc, rất nhiều loại thuỷ sinh vật khi tiếp cận chú thuyền trình đều sẽ bị lây dính chất độc từ loài này.
Hơn nữa, một khi thứ này đã chui vào trong gỗ thì rất khó phát hiện, cũng rất khó lấy được nó ra.
Tôi gãi gãi đầu: “Sao tôi nghe thế nào cũng thấy giống như con đỉa vậy?’
Tuy rằng hai thứ này khác nhau một trời một vực, nhưng ở phương diện nào đó, chúng có tập tính rất giống.
“Nó… Vừa rồi có phải nó đang cố xâm nhập vào cơ thể tôi không?” Nha Tử giải thích xong thì bắt đầu run rẩy hỏi một câu.
Lão Yên vỗ vỗ vai anh ta để trấn an: “Không sao đâu, cậu có phải khúc gỗ đâu mà sợ, chỉ cần nó đâm vào người cậu thì cậu sẽ cảm nhận được thôi.”
Sắc mặt của Nha Tử càng tối sầm lại, lời an ủi này còn đáng sợ hơn cả không an ủi.
“Được rồi, cho dù cậu có bị nó khoan một cái lỗ cũng không chết được đâu.” Lão Yên bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt của Nha Tử lúc này đã đen như đáy nồi: “Tôi, có phải tôi đã quên nói, thứ này là động vật quần cư hay không?”
Mọi người đều trầm mặc trong chốc lát, sau đó lão Yên dùng cả hai tay nắm lấy tóc của Nha Tử, nổi trận lôi đình nói: “Tên ngốc nhà cậu, chuyện quan trọng như thế sao cậu không nói ngay từ đầu hả, mau, mau rời khỏi nơi này.”
“Không còn kịp rồi…” Tôi nắm chặt dao găm trong tay, chỉ thấy mặt nước xung quanh chúng tôi bị bao quanh bởi những cái bóng đen, rõ ràng đám này đang muốn bao vây chúng tôi.
Lão Yên thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới áp chế được cơn giận trong lòng xuống: “Nha Tử, cậu thả tôi xuống đi.”
“Thế còn chân của ông thì sao?” Nha Tử hơi do dự, lão Yên trợn trắng mắt nói xuống dưới ít ra còn có thể bỏ chạy, chứ trông chờ vào người nhát gan như anh ta, không biết lão Yên sẽ bị anh ta ném xuống nước khi nào.
Nha Tử cũng có chút ngượng ngùng, rồi đặt lão Yên xuống dưới một cách thật cẩn thận.
Vừa bước vào trong làn nước lạnh như băng, sắc mặt của lão Yên đã tái đi vài phần, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, nếu Nha Tử cứ cõng ông ấy mãi, chúng tôi sẽ phải bảo vệ hai người, còn bây giờ mọi người chỉ cần chú ý tới một mình lão Yên là được.
“Côn Bố, cậu lên trước đi.” Đôi môi tái nhợt của lão Yên run lên.
Côn Bố gật đầu, chậm rãi cởi bao tay phía bên phải ra, một lòng bàn tay đen nhánh xuất hiện trước mặt mọi người.
Lần trước tôi cũng đã từng nhìn thấy cảnh này khi còn ở trong làng của người cản thi, nhưng khi ấy tôi không cảm nhận được nguy hiểm lớn cho lắm, bây giờ nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Có lẽ, đây là cái giá phải trả khi anh ta trở thành Cổ Vương từ khi còn trẻ, cũng khó trách Côn Bố lại đeo bao tay da hươu suốt cả ngày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo