Lão Yên suy nghĩ một chút, rồi khua tay múa chân miêu tả: “Con chuột này ít nhất cũng phải dài và to bằng cánh tay của tôi, hàm răng lộ ra ngoài y như răng nanh của quỷ hút máu, còn đôi mắt kia…”
“Đừng nói nữa, đôi mắt kia có phải có màu xanh lục và phát sáng y như sói hay không?” Tôi ngắt ngang lời lão Yên.
Ông ấy nhìn tôi bằng mắt mắt quái lạ, hỏi sao tôi lại biết được.
Tôi dùng tay khẽ chỉ về phía trước: “Có nhiều đốm sáng màu xanh lục đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kìa, nếu tôi còn không nhìn thấy nữa thì không bằng chọc mù mắt luôn đi.”
“Chúng nó theo dõi chúng ta.” Lão Yên hơi thở hắt ra, rồi oán hận nói: “Sớm biết thế này tôi đã đem theo một bao thuốc chuột, độc chết đám này cho xong.”
“Ai có thể nghĩ được ở đây lại có nhiều chuột như vậy, mà cho dù ông có đem theo thuốc chuột, có thể độc chết được đám chuột này hay không còn khó nói lắm.” Tôi nạp đạn vào súng, trong khi cô Thu ở bên kia đã lên tên vào nỏ ngắn, ngoài ra cô ấy còn lấy ra một số loại vũ khí kỳ lạ mà tôi chưa từng nhìn thấy.
“Đi thôi.”
Côn Bố thả ra Tiểu Kim và bước lên trước, lão Yên dù có muốn cũng không ngăn cản nổi.
Cô Thu nhấp một ngụm rượu, vặn cánh tay: “Được rồi, đừng ngăn cản tôi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể quay trở lại dòng sông kia à?”
Lão Yên thở dài, nhìn về phía Nha Tử đang đứng, còn không quên chọc ghẹo anh ta lần này đừng có quên chụp ảnh lại.
Không ngờ Nha Tử lại coi là thật, cười hì hì nói: “Con chuột lớn như vậy cũng có giá trị nghiên cứu, tôi nhất định phải bắt được một con về.”
Mấy người chúng tôi trực tiếp phớt lờ anh ta, mỗi người đều nắm chặt vũ khí rồi đi theo sau Côn Bố.
“Chi chi chi…”
Đội quân chuột bắt đầu kêu lên khi chúng tôi tiến đến gần, âm thanh đó khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng hết lên.
Chúng tôi lại bật đèn pin lên, chiếu sáng xung quanh, chỉ thấy hang động đá vôi rộng ước chừng mười mét vuông lúc nhúc cơ man nào là chuột, đến cả nơi đặt chân cũng chẳng có.
Đám này nhìn thấy ánh sáng cũng không bỏ chạy, ngược lại còn nhe răng trợn mắt với chúng tôi, trên miệng thì nhiễu nước miếng, hiển nhiên chúng coi chúng tôi thành con mồi!
Côn Bố không đợi lũ chuột phản ứng lại, thả mấy con Tiểu Kim ra, để chúng bay thẳng về phía đám chuột.
Những con chuột này cũng không trốn đi, có con còn há to miệng muốn nuốt Tiểu Kim vào trong bụng, nhưng nó đã bị Tiểu Kim cắn ngược lại, nháy mắt liền biến thành chuột chết.
Nhìn cảnh này mọi người đều cảm thấy vui vẻ, nhưng Côn Bố thì lại có chút lo lắng: “Không có ích gì đâu, chuột ở đây nhiều quá.”
Quả nhiên, anh ta vừa mới dứt lời, tất cả lũ chuột đều động đậy, không biết là vì chúng không nhịn nổi nữa, hay là vì cái chết của mấy con chuột kia đã kích thích đến chúng, cả đám kêu chít chít rồi xông thẳng về phía mấy người chúng tôi.
Tôi bắn ra một hàng đạn rồi gào lên: “Phía sau hang động này có một lối đi, đó hẳn là lối ra, mọi người mau chạy về hướng đó.”
Mọi người đáp lại, sau đó đủ các thể loại vũ khí gặp nhau trên không trung, cô Thu là người giết chết được nhiều chuột nhất, ám khí của cô ấy phóng ra ùn ùn không hết, mỗi một lần ra tay đều có thu hoạch, nhưng cũng bởi vì vậy mà số lượng chuột nhắm vào cô ấy cũng càng lúc càng nhiều.
“Ồ, đám chuột này cũng không phải quá ngốc nhỉ?” Cô Thu cười ha hả: “Nơi nào càng nguy hiểm lại càng lao đầu vào.”
Lời nói của cô ấy đã nhắc nhở tôi, tôi lập tức hét lên một câu: “Chị mau tránh ra, đám chuột này đều đã thành tinh rồi!”
Cô Thu nhất thời không kịp phản ứng lại, hỏi xem tôi có ý gì, tôi không có thời gian giải thích, chỉ liên tục nã súng giết liền mấy con chuột, vừa cố tiến lại gần chỗ cô Thu.
Nhưng tôi còn chưa tới gần, một con vua chuột to gấp đôi những con trước đó đã nhảy từ trên xuống, nhắm thẳng vào đầu cô Thu!
****8:
“Mau tránh ra!”
Tôi cũng không dám nổ súng, tốc độ của con vua chuột này thực sự quá nhanh, tôi sợ nếu mình nổ súng sẽ không bắn trúng nó mà là trúng cô Thu.
Cô Thu cũng nhanh chóng phản ứng lại và né đi, nhưng cô ấy chỉ vừa mới quay đầu đi, con chuột to đùng kia đã vồ lên vai của cô ấy, nhe răng nanh hướng thẳng về phía cổ.
Cô Thu duỗi tay đâm một dao sang bên cạnh, con chuột kia thế mà lại xoay người ra phía sau, trượt xuống phần đùi thon dài của cô Thu, định dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào đùi cô ấy.
Cùng lúc đó, cô Thu cũng phản ứng lại, đâm một dao xuống vừa nhanh vừa chuẩn, ai ngờ con vua chuột kia thực sự thành tinh rồi, con dao chỉ đâm vào móng vuốt của nó, chúng tôi đành trở mắt nhìn nó chạy đi.
“Đáng chết, con chuột này thế mà lại có độc!” Cô Thu oán hận mắng, lúc này tôi mới chú ý thấy miệng vết thương của cô ấy đã biến thành màu đen, trông có vẻ như độc tố không hề nhẹ.
“Côn Bố, anh có giải độc được không?” Tôi lại tiếp tục hét lên, trong lòng cũng tự trách mình không chú ý sớm một chút, sở dĩ những con chuột vừa rồi nhắm vào cô Thu là bởi vì muốn đánh yểm trợ cho con vua chuột ấy, nếu không phải cô Thu nói một câu nhắc nhở, không biết tình huống bây giờ đã tồi tệ đến mức nào rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo