Côn Bố là người nhẹ nhàng nhất trong số chúng tôi, anh ta điều khiển côn trùng, căn bản không có con chuột nào có thể lại gần được.
Giờ phút này, anh ta đã sắp tiếp cận được lối ra, nghe thấy tiếng hét của tôi, Côn Bố nhanh chóng nhìn lại, rồi bảo tôi nghĩ cách đưa cô Thu đến cạnh mình.
Tôi khiêng cô Thu lên, nhanh chóng bắn ra mấy phát súng. Cô Thu cũng chẳng phải người lương thiện gì, dù đã bị dính độc, nhưng cô ấy vẫn phối hợp với tôi, giải quyết sạch mấy con chuột lọt lưới.
Sau khi đến gần Côn Bố, tôi lập tức đỡ cô Thu xuống, chỉ nói một câu chuột có độc, rồi tiếp tục nổ súng giải quyết mấy con chuột đang bén mảng tới gần.
Tuy nhiên số lượng chuột ở đây thực sự quá nhiều, có thể nói là chỗ nào cũng có. Đạn của tôi đã bắn sắp hết rồi, mà tôi có cảm giác những đám chuột này chẳng hao bớt con nào.
Lão Yên thở hổn hển, nói: “Sợ là trong khe hở của hang động đá vôi này cũng có chuột, chúng ta giết được bao nhiêu chúng lại bù vào bấy nhiêu, chúng ta cần tiết kiệm đạn dược.”
Tôi ừ một tiếng, tiếp theo cất súng đi, quay sang nói với lão Yên: “Ông giúp tôi quan sát một chút, tôi phải tìm ra con vua chuột kia.”
“Vua chuột?” Lão Yên kinh ngạc hỏi.
Tôi đáp lại một tiếng, rồi miêu tả sơ qua dáng vẻ của con chuột vừa mới tấn công cô Thu: “Tôi nghi ngờ đó là con chuột đầu đàn, chỉ cần giải quyết xong con đó nói không chừng đàn chuột này sẽ dừng tấn công chúng ta.”
“Được, để tôi lên trước, cậu phải hành động nhanh lên đấy!” Lão Yên yểm hộ phía sau cho tôi, tiếng súng vang lên càng dày đặc hơn.
Tôi nhìn quanh bốn phía, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, vừa rồi sở dĩ tôi nhận ra điểm không thích hợp chính là bởi tiếng kêu. Tiếng kêu của con vua chuột kia nghe trong hơn những con chuột còn lại, nghe không giống tiếng của loài chuột lắm.
“Chi chi chi…”
Bốn phía đều có tiếng chuột kêu, chúng hoà lẫn vào với nhau khiến đầu óc tôi mê man.
“Thằng nhóc nhà câu nhanh lên đi, một mình tôi sắp không chống cự nổi nữa rồi.” Lão Yên hét lên một câu, đồng thời cũng bắn ra một phát súng.
Tôi bình tĩnh lại và cố gắng phớt lờ những tạp âm ở xung quanh, không biết qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy những âm thanh khác đã cách xa mình, chỉ còn lại tiếng kêu trong trẻo kia.
Tôi bỗng nhiên mở mắt ra, liền thấy con vua chuột nọ đang trèo lên trần của hang động đá vôi, chỗ ngay trên đỉnh đầu của Nha Tử, xem chừng nó đang chuẩn bị giở lại trò cũ.
Mà Nha Tử bị một đám chuột bao vây khiến tay chân luống cuống, căn bản không để ý thấy mình đang bị nhắm tới.
“Lão Yên, ông cố gắng thêm một lát nữa.” Tôi nói nhỏ, rồi rút một con phi dao từ bên hông ra.
Kỹ năng cô Thu dạy tôi lúc trước tôi còn chưa thực sự dùng tới, lúc này dùng nó là thích hợp nhất, con vua chuột kia tinh ranh như quỷ, nếu tôi dùng tới súng, chỉ sợ súng chưa nổ thì nó đã phát hiện ra rồi, cho nên tôi muốn đánh cược một lần.
Đôi mắt màu xanh lục của con vua chuột kia nhìn chằm chằm vào Nha Tử, thỉnh thoảng cũng liếc qua xung quanh một chút, nói đúng hơn là nó muốn xem mấy người chúng tôi có chú ý tới mình hay không.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, sau khi nó dồn hết sự chú ý lên người Nha Tử, mới cẩn thận tính toán tốc độ và khoảng cách.
Vua chuột nhảy xuống khỏi đỉnh hang động đá vôi, cùng lúc đó, tôi cũng phi con dao ra ngoài.
Con vua chuột ở giữa không trung hiển nhiên cũng cảm nhận được dao phi tới, nhưng cũng bởi vì nó đang ở giữa không trung nên không còn nơi nào khác để trốn tránh.
Phụt…
Chi chi…
Tiếng dao đâm vào thịt cùng tiếng kêu thảm thiết của con vua chuột cùng vang lên một lúc.
Những con chuột trong hang động đá vôi cứ như là bị ấn nút tạm dừng, tất cả đều ngừng tấn công.
Nha Tử bị dọa sợ, sau một lúc lâu mới dậm chân nói: “Trường An, cậu không sợ con dao kia của mình sẽ bay trúng trán của tôi à?”
“Độ chính xác của tôi cũng không tệ lắm đâu, đi mau thôi, không biết đám chuột này có thể báo thù cho đại ca của chúng lúc nào đâu.” Tôi trừng mắt với anh ta, rồi đỡ lão Yên, còn Côn Bố thì nâng cô Thu, chúng tôi nhanh chóng chạy tới lối ra.
Quả nhiên, chúng tôi vừa mới chạy được một lát, những con chuột còn lại đuổi theo càng điên cuồng hơn, chúng kêu lên những tiếng chít chít đầy oán hận, khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.
“Còn chưa đủ sao?” Hiển nhiên cô Thu đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp móc một quả bom cay từ trong túi ra, rút ngòi nổ rồi tung về phía sau. Tiếp theo, dưới sự giúp đỡ của Côn Bốn, cô ấy đã bước đến lối ra.
Lối ra này không rộng, cho dù có mấy con chuột không chịu ảnh hưởng từ bom cay mà chạy tới đây, chúng cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Tôi nhanh tay lẹ mắt dùng một hòn đá lớn lấp kín lối ra, lúc này mới hoàn toàn cắt đuôi được bầy chuột.
Lại là một lối đi khác, dưới ánh sáng của đèn pin, tôi nhận ra con đường này không hề ngắn.
Tôi ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Lần này nhất định đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa, tôi kiệt sức rồi…”
“Đúng đấy, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, sợ là mấy người chúng ta sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.” Lão Yên cũng ngồi phịch xuống, giơ đèn pin lên chiếu thẳng về phía trước: “Nơi này thoạt trông khá sạch sẽ, hy vọng là không có việc gì nữa. À, Tiểu Thu thế nào rồi?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo