“Tôi đang lấy máu ra cho cô ấy uống, lấy độc trị độc.” Côn Bố nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt cô Thu rất bối rối: “A Côn, trước khi anh cho tôi uống, anh có tự hỏi liệu tôi uống xong mà lăn đùng ra chết thì phải làm sao không?”
Lời này của cô ấy cũng không phải nói quá, xét cho cùng thì chúng tôi cũng đã cảm nhận được sự lợi hại từ máu của Côn Bố rồi.
Côn Bố chỉ liếc nhìn cô ấy một cái: “Dù sao cũng phải chết cả, chi bằng chết sảng khoái một chút cũng tốt.”
Cô Thu bị lời này của anh ta làm cho nghẹn họng, phải mất một lúc lâu mới rầu rĩ lên tiếng: “Tôi nhớ kỹ rồi đấy, lần sau tôi cũng cho anh chết như thế.”
“Xin đợi!” Côn Bố lại một lần nữa dùng vẻ mặt vô cảm khiến cô Thu không nói nổi nên lời.
Nha Tử ở một bên lại không hóng hớt chuyện vui, anh ta vừa đặt mông ngồi xuống đã mày mò máy ảnh, tôi tức giận hỏi anh ta không phải chỉ là cái xác của chú thuyền trùng thôi sao, chẳng lẽ xem đến giờ còn chưa đủ à?
“Không phải, tôi có chụp mấy tấm ảnh về lũ chuột, hì hì, chờ khi trở về, thầy nhất định sẽ khen thưởng cho tôi.” Nha Tử nhe răng cười, đưa máy ảnh qua cho chúng tôi xem mấy bức vừa chụp được, còn hỏi chúng tôi mình chụp chuột có đẹp hay không?
Tôi ghét bỏ đẩy máy ảnh ra: “Có mấy con chuột thì có gì mà đẹp, anh cũng không sợ chết à.”
“Cậu thì hiểu cái gì, cơ bắp và răng của mấy con chuột này đều là nét đẹp của sinh vật học, nếu không phải sợ thi thể của chúng bốc mùi hôi, tôi thật lòng muốn mang hai, ba con trở về.”
Nha Tử nghịch nghịch chiếc máy ảnh, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó: “À, nếu không chúng ta nướng hai con ăn thử xem, mấy con chuột này béo như vậy, nói không trừng thịt cũng thơm béo lắm đấy.”
Nha Tử còn chưa nói hết lời, cô Thu đã giơ chân lên đá vào người anh ta một cái: “Bà đây suýt chút nữa thì bị độc chết rồi, sao hả, cậu còn muốn thử đấy à?”
“Hì hì…” Nha Tử cười khúc khích, xem ra vừa rồi tên này quả thực có ý định thử thịt chuột.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, cô Thu quay đầu nhìn về phía tôi, không khỏi khen ngợi: “Trường An, cậu phi dao cũng không tệ đâu, chờ ra ngoài rồi thì nhớ tiếp tục luyện tập.”
“Đánh bậy đánh bạ thôi.” Tôi hơi ngượng ngùng mà cười hai tiếng, rốt cuộc thì vào tình huống đó, tôi cũng chẳng có thì giờ mà nghĩ nhiều như vậy, tôi còn chẳng kịp nghĩ nếu mà ném trật thì phải làm sao nữa.
Cô Thu lắc lắc đầu: “Tình huống như vậy không thể nào nói là đánh bậy đánh bạ được, cậu quả thật rất có tài về phương diện này, không cần khiêm tốn!”
Tôi cười ha ha hai tiếng, không nói gì thêm.
****9:
Chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ được chừng mười phút thì bắt đầu đi dọc theo lối đi trước mặt, cũng không biết đã đi được bao lâu, tôi cảm thấy phía trước có một luồng sáng chiếu tới.
“Đó là lối ra à?” Tôi hưng phấn nói.
Lão Yên khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”
Chúng tôi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra rồi.
“Nhìn tình hình này có lẽ trời sáng rồi.” Lão Yên mỏi mệt nói: “Không ngờ được chúng ta đã phải mất cả một đêm.”
Tôi cũng không ngờ được. Trong hang động tối đen như mực, chúng tôi không thể cảm nhận được sự dòng chảy của thời gian, cũng không ngờ được mình đã vật lộn cả một đêm như thế, bảo sao ai nấy đều kiệt sức cả.
“Mau ra ngoài đi, trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn tiếng chuột kêu chin chít thôi, tôi sắp phát điên tới nơi rồi.” Cô Thu bực bội gãi gãi tóc, hiển nhiên cô ấy đã rất mệt mỏi vì lũ chuột kia.
“Sao nơi này lại…” Nha Tử chạy trước nên đã ra đến cửa hang, nhưng ngay sau đó anh ta lại lui về sau hai bước, rồi quay đầu nhìn chúng tôi với vẻ đầy kinh ngạc.
“Làm sao vậy? Anh đừng nói là phía trước lại có thứ quái quỷ gì nữa đấy nhé? Tôi không còn sức để động đậy nữa rồi.” Tôi thở hổn hển nói.
Bắt đầu từ hôm chạy ra khỏi làng của tộc cản thi, chúng tôi chưa từng được nghỉ ngơi, giờ mà lại xảy ra vấn đề gì nữa thì chúng tôi chỉ có thể nằm im làm thịt trên thớt mà thôi.
“Không phải như vậy.” Nha Tử lắc lắc đầu, chỉ tay về phía sau: “Nhưng mà phía trước cũng chẳng có gì khác biệt, không có đường đi, chỉ có một vách đá.”
Vách đá?
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vất vả mãi mới tìm được đường ra, kết quả phát hiện ra phía trước cũng chỉ là một ngõ cụt, cảm giác này đúng là chua chát làm sao.
“Không thể nào…” Tôi suy nghĩ mất một lúc: “Hang động này có dấu vết đào bới của con người, sao ở đây lại xây một lối ra chỉ để nhảy xuống vực như thế?”
Nói xong, tôi đi về phía cửa hang, Nha Tử nói không sai, phía trước cửa hang là một bệ đá dài và rộng khoảng hai mét, còn phía trước, phía trên và hai bên bệ đá đều là vách đá cao.
Tôi dũng cảm tiến lên vài bước, duỗi cổ nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó tôi nhìn thấy một con đường, ừm, nếu kia có thể gọi là đường.
“Đó… Là đường chim à?”
Tôi đứng trên vách núi, nhìn con đường nhỏ được tạo ra bằng ván ở phía dưới, không biết đó là con đường do con người tạo ra hay nó đã tồn tại sẵn trong thiên nhiên rồi, con đường ấy chỉ rộng bằng một bàn chân, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo