Mặt Nạ Tàm Tùng Côn Bố Móc Một Con Dao Găm Ra, Cắt Một Đường Trong Lòng Bàn Tay Của Mình, Rồi Lập Tức Nhỏ Máu Vào Trong Nước.
Máu từ từ lan ra xung quanh, tôi kinh ngạc phát hiện ra mấy con chú thuyền trùng ấy thế mà lại có dấu hiệu sợ hãi lui ra.
“Đây không phải là axit đấy chứ?” Tôi nói thầm, ai có ngờ được nơi này yên tĩnh quá, dù tôi đã nói thầm mà Côn Bố vẫn có thể nghe thấy được.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, nói: Các cậu còn không đi mau đi, chờ tôi nhỏ máu làm gì?
(Axit nguyên văn tác giả dùng 王水: Đây hỗn hợp ba phần axit clohidric đậm đặc và một phần axit nitric đặc, có thể hoà tan vàng và bạch kim.)
Tôi rụt rụt đầu, suốt cả đường đi tôi dám cùng Nha Tử kề vai sát cánh, cũng dám đùa giỡn với lão Yên, thậm chí thi thoảng tôi còn nói đùa với cô Thu, nhưng vẫn còn một sự sợ hãi khó có thể giải thích với Côn Bố, anh ta vừa nói như vậy, tôi lập tức sốc lại tinh thần, vội tiến lên phía trước.
Côn Bố vừa đi vừa nhỏ máu, tôi và cô Thu đi hai bên cạnh để bảo vệ cho anh ta, lão Yên và Nha Tử bảo vệ ở phía trước và phía sau.
“Nhanh lên! Tôi sợ không thể ngăn cản những thứ này rồi.” Máu trên lòng bàn tay của Côn Bố đã dừng lại, chú thuyền trùng lập tức muốn xông tới, trong miệng chúng nó phun ra một thứ gì đó màu đen, Nha Tử lập tức nhắc nhở chúng tôi đừng đụng vào, nói thứ kia có độc.
Tôi đen mặt nói: “Đây không phải là thứ chúng tôi không muốn chạm vào thì có thể không chạm vào được.”
Tôi thấy chất lòng màu đen kia hoà vào trong nước, chỉ trong tích tắc, tôi liền cảm thấy bắp chân mình có chút tê dại.
Côn Bố vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, một lần nữa rạch miệng vết thương chảy máu, máu của anh ta trộn với máu độc của chú thuyền trùng, có thể hơi ép đối phương lui lại.
Tôi một lần nữa có thêm được hiểu biết mới về danh xưng bách độc bất xâm của Côn Bố, hoá ra anh ta không phải bách độc bất xâm thật, mà cả người Côn Bố chính là một lọ thuốc độc cỡ lớn, anh ta còn sợ loại độc gì nữa chứ?
“Các cậu đi trước đi!”
Côn Bố bước ra khỏi vòng bảo vệ của chúng tôi, trực tiếp dùng máu vẽ ra một đường thẳng, ngăn cản bước tiến của chú thuyền trùng.
Tôi định ở lại để giúp đỡ, cô Thu đã túm chặt tôi: “Đừng lãng phí máu của Côn Bố, nhanh lên!”
Cả nhóm chúng tôi cứ như vậy mà chạy trong nước, rất nhiều lần lão Yên suýt chút nữa thì té ngã, tôi đành phải đỡ vai ông ấy rồi kéo lão Yên chạy.
“Phía trước cũng có thứ gì đó!”
Nha Tử chạy phía trước bỗng cất giọng run rẩy.
Tôi đẩy lão Yên sang cho Nha Tử đỡ, giơ dao găm lên hướng thẳng về phía cái bóng màu đen kia mà đâm xuống, cô Thu đứng bên cạnh cũng nhanh chóng rút nỏ ra liên tục bắn xuống nước.
Sau đó cô ấy lấy một chiếc nỏ màu đỏ từ trong balo ra, lạnh lùng nói: “Có độc đúng không? Vậy để tao cho chúng mày chơi với độc.”
Sau này tôi mới biết được, trên cái nỏ màu đỏ đó được tẩm một loại độc, tên là kiến huyết phong hầu…
(Kiến huyết phong hầu 见血封喉: Một trong chín loại cây độc từ thời cổ đại, độc trong dịch của loại cây này có thể đi qua miệng vết thương và thấm vào trong máu.)
Lúc sau tôi còn hỏi cô Thu sao dám cầm thứ độc này trên tay, chẳng may không cẩn thận bị xước một cái thì không phải là mất cả mạng sao?
Nhưng cô ấy lại tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ nói nếu mình đã dám dùng thì tất nhiên phải có cách, cô ấy chưa thấy ai tự dùng vũ khí của mình mà còn bị nó giết ngược lại đâu. Tôi nghe vậy thì kính nể không thôi.
Lúc này, đương nhiên tôi vẫn chưa rõ, chỉ thấy mỗi một mũi tên cô ấy bắn xuống là một thi thể của chú thuyền trùng lại nổi lên, mà cặp mắt của mỗi thi thể này đều trở nên trắng dã, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã chết tươi rồi.
Tuy nhiên số lượng của chú thuyền trùng quá nhiều, cho dù chúng tôi đã chém giết nhiều như vậy, nhưng vẫn có mấy con bơi tới gần chúng tôi, hòng khoét người chúng tôi thành một cái động.
“Cái thứ chết tiệt!”
Một trận đau nhức truyền đến, tôi cảm thấy dường như chân mình bị khoét một lỗ, nên vội vàng lặn xuống nước, hướng mũi dao về phía con chú thuyền trùng gần mình nhất mà đâm tới.
Cũng may, con côn trùng kia không thực hiện được ý định của mình, trên chân tôi chỉ xuất hiện một vết thương nhỏ bằng ngón cái mà thôi.
Ở phía bên kia, Nha Tử bị một con chú thuyền trùng đuổi chạy toán loạn, thỉnh thoảng lại có một phát súng để ngăn cản bước tiến công của đám trùng này, lão Yên một bên thỉnh thoảng bắn mấy phát súng, ít nhất ông ấy cũng không liên luỵ Nha Tử.
****7:
“Sao các cậu vẫn còn ở đây?”
Giọng nói tức giận của Côn Bố truyền tới, khi nhìn rõ tình cảnh của chúng tôi thì anh ta mới hiểu được.
Sắc mặt của Côn Bố lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, anh ta tiếp tục muốn lấy máu thì lại bị lão Yên ngăn lại: “Cậu dừng lại đi, máu của cậu còn quý hơn cả vàng đấy, chảy nhiều máu như vậy khiến tôi đau lòng muốn chết rồi, nhanh lên, nước chỗ này nông lắm, hẳn là sắp tới bờ bên kia.”
Nghe lão Yên nói xong, sắc mặt của Côn Bố có chút quái dị, có lẽ lời so sánh máu của anh ta với vàng đã kích thích sự tức giận của anh ta.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo