Đối với ông ta mà nói thì giờ chỉ có một cảm giác: Tò mò.
Theo ông ta thấy thì đây là pháp bảo có thể lên trận để đánh giặc, chắc chỉ có Triều Ca mới chế tạo được!
Làm sao mà Phương Thốn lại có được vật này có chứ?
Chẳng lẽ nào là trước đây lúc hắn đi đến Triều Ca, thì Triều Ca đã ban thưởng cho hắn sao?
…
…
“Bao lâu thì có thể đến được Nguyên Thành?”
Phương Thốn nhìn thấy tông chủ Cửu Tiên Tông đang kinh ngạc, còn hắn chỉ quay về phía sau cười mà hỏi một câu.
Cô nương mặc đồ đỏ kia cười nói: “Nhiều nhất cũng chỉ có ba canh giờ mà thôi…”
Tông chủ Cửu Tiên Tông nghe thấy vậy thì chén trà vừa nâng lên đã bị làm cho rơi ra ngoài một chút.
Ba canh giờ…
Pháp chu này còn có thể có tốc độ nhanh như vậy sao?
Chắc chắn là chỉ có Triều Ca mới có thể làm ra được vật này.
“Cũng không tệ.”
Phương Thốn cười mà nói với mỹ nữ mặc đồ đỏ: “Còn giờ chắc ngươi cũng không thiếu tài nguyên, tìm chút công pháp thì không tính là việc khó gì, sao mấy ngày không gặp mà vẫn còn tu vi Bảo Thân Cảnh vậy? Với địa vị bây giờ của ngươi mà nói thì không phải là quá thấp rồi sao?”
“y da…”
Mỹ nữ mặc đồ đỏ kia hơi buồn bực mà nói: “Tu hành quá khó rồi, tự ta đọc không hiểu…”
Nói xong lại nhìn sang bên này mà nói: “Hay là công tử cho ta đi theo chăm sóc ngươi đi, cũng tiện thể chỉ điểm cho ta một chút…”
Giọng điệu của nàng ta dịu dàng, chất phác, lại còn mang theo chút đáng yêu.
Phương Thốn lập tức hiểu được nàng ta đang để ý vào việc gì, hắn khẽ thở dài mà nói: “Điệu bộ nói chuyện học của ai đấy? Không ra cái gì cả. Vẫn là để ta nhìn bộ dạng không thèm để ai vào mắt của ngươi trước đây đi…”
“Chuyện này…”
Mỹ nữ mặc đồ đỏ ngẩn người một lát, mất hứng mà ngồi xuống, giọng điệu đầy sự thất vọng: “Người ta vốn tưởng mình không có thiên phú tu hành…”
“Ông nội nó chứ…”
Nói xong còn cố ý bày ra điệu bộ làm nũng: “Ai ngờ là không có cả thiên phú trong việc quyến rũ đàn ông…”
Nhắc mới nhớ, bây giờ Hồng Đào nương tử vẫn là thay đổi rất nhiều rồi.
Phương Thốn nhìn ra được chất béo mà nàng ta dùng đã khác với trước kia, thoạt nhìn là loại hàng cực kỳ quý hiếm và có chất lượng cao, vì thế mà da đẹp môi bóng giống như đã trẻ ra mười tuổi, ngoài ra, nàng ta hẳn cũng đã uống vài viên Trú Nhan Đan thượng hạng, điều này khiến cho nàng ta chỉ là tu vi Bảo Thân Cảnh nhưng khí chất lại gần như có thể so với Luyện Khí Sĩ Kim Đan, đã có thể chống lại sự bào mòn của thời gian.
Nhất là cách nói năng, lời lẽ gần như đã gột rửa hoàn toàn sự thô tục và táo bạo trước đây, giống như một tiểu thư khuê các…
…Đương nhiên cũng chỉ là giống như mà thôi, Phương Thốn cảm thấy nàng ta vẫn là không có thần ẩn, càng giống như một tú bà hơn!
…
…
“Phương Nhị tiên sinh, rốt cuộc đây là…”
Tông chủ Cửu Tiên Tông càng nhìn pháp chu này trong lòng càng vô cùng kinh hãi, cũng không biết còn nghẹn bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi, chẳng qua là từ trước tới nay ông ta luôn chú ý đến phong thái cho nên không tiện nói thẳng ra, để Phương Thốn yêu cầu vị nữ tử mặc váy đỏ lui xuống, mà lúc nữ tử váy đỏ đang hầu hạ xung quanh lại không thể hỏi quá nhiều vấn đề riêng tư, vì vậy ông ta chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, còn muốn tỏ ra một bộ dáng rất thoải mái bình tĩnh.
Trông thấy Phương Thốn nói chuyện với vị nữ tử kia một hồi lâu, cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho nàng ta đi thu xếp việc khác thì lúc này ông ta mới có cơ hội.
Ông ta theo bản năng đè thấp giọng như thể đang nói về một bí mật lớn nào đó.
“Chẳng qua chỉ là một chút đồ chơi mà thôi.”
Phương Thốn mỉm cười với Tông chủ Cửu Tiên Tông: “Lần này còn có nhiều thứ muốn để cho tông chủ xem hơn.”
“Nhiều hơn?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông đã lờ mờ: “Thứ đồ chơi này còn có thể luyện nhiều hơn sao?”
Trong lòng lại càng căng thẳng, không nhịn được mà thốt lên: “Còn có cái gì nữa?”
Phương Thốn chỉ cười nhạt nhìn Tông chủ Cửu Tiên Tông mà nói: “Chút điểm thời gian này mà tông chủ cũng không đợi được nữa rồi?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông không còn cách nào khác, đành phải ép bản thân nhịn xuống, suy cho cùng thì bản thân đã ở tuổi này rồi, còn có thân phận như vậy mà bị một tiểu bối xem thường như thế cũng vô cùng khó chịu, chỉ có thể cắn chặt răng, cố nén sự tò mò của mình mà chờ xem Phương Thốn sẽ cho mình xem cái gì.
Pháp chu đi về hướng Nguyên thành nhưng không đi thẳng vào Thần thành mà lúc sắp tới Nguyên thành thì vòng sang phía tây bắc, phi thẳng vào một ngọn Man Sơn, đi được một lát lại gặp phải một màn sương mù dày đặc, pháp chu lại ở trong màn sương mù di chuyển chính xác, theo như Tông chủ Cửu Tiên Tông thấy thì đây hẳn là đã bày bố một loại pháp trận nào đó, thế nhưng ông ta phải ép mình chịu đựng để tránh việc không cẩn thận mà để lộ sự sợ hãi.
Khi đã ở bên trong sương mù dày đặc được một nén nhang, cuối cùng cũng tới phía trước một sơn cốc.
Pháp chu còn chưa hạ xuống đã nghe được tiếng kêu vang leng keng ở bên trong vô cùng náo nhiệt.
“Đây là nơi nào?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông có hơi tò mò: “Ta chưa từng nghe nói có tông phái luyện khí nào tồn tại ở phía bắc của Nguyên thành cả…”
“Xin mời!”
Phương Thốn từ chối cho ý kiến, lập tức bước ra khỏi cửa khoang, nhẹ nhàng đi xuống.
Liếc mắt một cái đã thấy được khu vực luyện khí này còn to lớn hơn so với trong tưởng tượng, núi lửa kéo dài hơn mười dặm, bốn bề có thể thấy rõ được đại trận phong hỏa, tẩy binh trì, thậm chí còn thấy các loại lầu gác vừa mới xây cũng như các hang động thô sơ nhưng xa hoa, mà ở trên núi lại có thể dễ dàng thấy những người đàn ông Man tộc cao lớn, ngang tàng đang ra sức khiêng những quặng sắt như một ngọn núi nhỏ đi qua đi lại.
“Bái kiến công tử…”
Vừa mới xuống pháp chu đã nhìn thấy bốn lão giả đang đứng đón ở giữa núi, thoạt nhìn rõ ràng bốn người này đều có tu vi cao thâm, trên người có một loại khí chất Luyện Khí Sĩ khói lửa độc đáo, đứng thành một hàng chào hỏi nhưng nhìn vào thái độ đối với Phương Thốn cũng giống như vị nữ tử váy đỏ kia, có loại ý tứ người hầu hạ, trái lại giống như chưởng quỹ và đầu bếp chào hỏi chủ nhân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo