Đón nhận sự tức giận của hắn, Phương Thốn cười, nói: "Đúng vậy."
"Vậy ngươi có đồng ý hay không đây?"
".."
Tông chủ Cửu Tiên Tông giật mình, có đồng ý hay không, không cần phải suy nghĩ, quan trong là hắn thật sự không nói ra được lời cự tuyệt!
"Có đồng ý hay không…"
Tông chủ Cửu Tiên Tông nhìn khuôn mặt cười không ngớt của Phương Thốn, rất muốn đánh hắn một quyền.
Nhưng hắn không dám.
Hắn cũng rất muốn phẩy tay áo bỏ đi, hét lớn một tiếng: "Cửu Tiên Tông ta không có ngốc như vậy, giúp ngươi gánh cái tai hoạ này!" Sau đó lập tức trở về tông môn, bế quan sơn môn, để mặc Phương lão nhị hắn ở Nguyên Thành náo loạn, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho.
Nhưng hắn vẫn là không dám!
Lúc này, hắn chỉ đứng ở nơi đó run rẩy, hết lần này tới lần khác ngay cả một câu kiên cường cũng không dám nói.
Vừa rồi hỏi Phương Thốn câu kia có phải là đang muốn trả thù không, đã hao hết sức mạnh của Tông chủ Cửu Tiên Tông.
Mà Phương Thốn lại ngang nhiên thừa nhận.
Hắn chính là đang trả thù!
Nhưng cho dù hắn thừa nhận ngay trước mặt mình, mình có thể làm thế nào đây?
…
…
Tông chủ Cửu Tiên Tông biết chuyện này rất đáng sợ, hắn biết thất phương thánh địa như thế này mà được chế tạo ra, sẽ có lực ảnh hưởng lớn thế nào, nếu nói theo mặt chính nghĩa thì Đại Hạ đúng là không có luật pháp nào cấm làm chuyện này, nhưng không có cấm chỉ là bởi vì Đại Hạ chưa từng nghĩ tới những địa phương khác sẽ có phần nội tình này, có thể chế tạo ra tồn tại khủng bố như vậy, không không ngờ được sẽ có người to gan như thế.
Nhưng hôm nay, không những tạo ra chỗ như vậy, thậm chí còn hơi có hình dạng ban đầu rồi.
Nếu thật sự giống như lời Phương Thốn nói, bây giờ Nguyên thành có tiền bạc nhiều, nội tình thâm hậu như vậy, lại thêm một trận đại chiến tẩy lễ như thế, thì bảy nơi này, sẽ lập tức kéo lên bao nhiêu tiềm lực tạo thành ảnh hưởng như thế nào với Đại Hạ?
Tông chủ Cửu Tiên Tông là người có mắt nhìn nhất toàn bộ Thanh Giang và Nguyên thành.
Nhưng hắn vẫn nhìn không ra kết quả.
Bởi vì việc này trọng đại, đã vượt khỏi cực hạn của hắn.
Hắn chỉ biết là, đây sẽ là một chuyện long trời lở đất, nghiêm trọng đến mức có khả năng ảnh hưởng đến đại vận thiên địa.
Cho nên, hắn sợ hãi.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên hắn không dám cự tuyệt.
Bởi vì, ở dưới đại thế như vậy Cửu Tiên Tông trốn không thoát, toàn bộ Thanh Giang, Nguyên thành, thậm chí là thiên hạ này, bất kỳ tông môn và thế gia nào cũng trốn không thoát, cho dù có bế quan sơn môn, cũng chỉ có thể bị đại thế này cuốn vào trong, thân bất do kỉ, nếu như mình cự tuyệt, rất có khả năng khi đại thế kia đến, là tông phái lâu đời truyền thừa mấy ngàn năm, Cửu Tiên Tông rất có thể không chống cự nổi.
Cho dù không phù hợp với đạo xử thế của tông môn lớn.
Mà tránh cũng không xong thì chỉ có một lựa chọn đó chính là gia nhập vào trong đó.
Đây cũng chính là ý tứ của Phương Thốn.
Dụng ý của hắn đã rất rõ ràng, sở dĩ để Tông chủ Cửu Tiên Tông biết những chuyện này, là vì muốn hắn giúp mình khống chế đại cục.
Nói một cách khác, chính là làm việc xấu, gánh hoạ thay…
…Đây con mẹ nó khác gì Long thành đâu?
…Điểm quan trọng là Long Thành gánh tiếng xấu là dưới tình huống bị ép bất đắc dĩ mà chúng ta thì sao?
Ngươi là ở ngoài sáng nói cho chúng ta biết đây là một tai họa lớn, sau đó để chúng ta chủ động đồng ý đi gánh…
…
…
Lúc này, không cách nào hình dung được thần sắc của Tông chủ Cửu Tiên Tông, đường đường người đứng đầu Thanh Giang, bây giờ lại có chút dở khóc dở cười.
Bờ môi hắn run mấy lần, dùng âm thanh khô khốc nói: "Có thể chọn người khác hay không?"
Phương Thốn cười nhìn hắn một cái.
Tông chủ Cửu Tiên Tông vội nói: "Ngươi… Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải muốn cự tuyệt, ta chỉ là muốn hỏi, có thể… Có thể tìm những người khác chủ trì cái đại cục này hay không, sau đó… Sau đó Cửu Tiên Tông chúng ta cũng sẽ ở một bên giúp đỡ… Ra tay một chút?"
Nụ cười trên mặt Phương Thốn lập tức phong phú hơn.
Sau đó hắn hỏi: "Cho dù có thể tìm được, ngươi cam tâm sao?"
Nụ cười khổ trên mặt Tông chủ Cửu Tiên Tông cứng lại.
Phương Thốn thì càng cười thoải mái hơn, nói: "Phương pháp mà ngươi nói đúng là là bảo đảm nhất, thật sự muốn làm cũng rất đơn giản, tạo hóa lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn đoạt, nhưng các ngươi tự hỏi lòng mình xem, nếu như ta thật sự giao cơ hội này cho người khác, Cửu Tiên Tông các ngươi sẽ cam tâm sao? Qua mấy chục năm, mấy trăm năm, tử tôn hậu bối Cửu Tiên Tông các ngươi thật sự sẽ không mắng ngươi có mắt không tròng sao?"
Thần sắc Tông chủ Cửu Tiên Tông triệt để trầm xuống.
Qua một lúc lâu, hắn mới hơi thất hồn lạc phách nói: "Sẽ!"
Phương Thốn cười càng vui vẻ hơn, sau đó nhìn hắn, nói khẽ: "Ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể làm rất tốt!"
"Có thể làm tốt không?"
Tông chủ Cửu Tiên Tông lập tức bạo phát, tức giận đi về phía trước một bước, lại lui về phía sau một bước, muốn chỉ thẳng vào cái mũi của Phương Thốn mắng, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể dùng giọng căm hận nói: "Một bước đi sai, vạn kiếp bất phục, ta dám không tận tâm sao? Dám không làm tốt sao? Ta đúng là phải cám ơn Phương nhị công tử ngươi, mấy ngàn năm nội tình Cửu Tiên Tông chúng ta cứ như vậy bị ngươi trói lên thuyền hải tặc rồi…"
"Ha ha…"
Phương Thốn thoải mái cười: "Không cần phải khách khí!"
Nói thật, cho đến lúc này hắn mới thật sự thở phào một hơi...
Năm đó Cửu Tiên Tông không chịu thu nhận mình, từ đó vẫn luôn có cái đinh ở trong lòng!
Chuyện này cũng không gọi mang thù, đây chỉ là…
…Được rồi, đây chính là ghi thù, ta chính là đang ghi thù!
…
…
Mà sau khi Tông chủ Cửu Tiên Tông đồng ý, cả người giống như bị tụt đường huyết, bất lực ngồi xuống, đường đường là thân thể Nguyên Anh, lúc này mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, tức giận quay đầu nhìn Phương Thốn nhưng lại không tiện nói cái gì.
Phương Thốn đưa cơ hội này cho hắn, hắn ta hận.
Nhưng nếu như Phương Thốn không cho hắn cơ hội này, hắn sẽ cực kì hoảng sợ.
Chính hắn cũng không thể hình dung cảm giác của chính mình, chẳng qua là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vị Phương nhị công tử này và huynh trưởng hắn, thực sự không giống nhau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo