Tông chủ Lạc Thủy Tông là người đầu tiên lên tiếng không hài lòng, trầm giọng thở dài mà nói: “Tên hòa thượng Du Phương này cũng quá không hiểu chuyện, mục đích chúng ta đến đây vốn dĩ chính là vì mời vị Phương nhị công… Tiên sinh tới Tiên Minh để chủ trì đại cục, đáng lẽ ra cần phải dùng những lời tốt đẹp để khuyên bảo mới đúng, vậy mà hắn ta lại cố tình chẳng phân biệt phải trái trắng đen mà đã ra tay, bây giờ thì tốt rồi đấy, ngay cả bản thân bị người ta dùng phương Nhiếp Hồn Pháp vây ở nơi này, cho là là chúng ta cũng không dám nói thêm cái gì…”

Tông chủ Linh Vụ Tông lại chậm rãi lắc lắc đầu mà nói: “Vị Phương nhị tiên sinh này, thật sự so với lúc trước có sự khác biệt…”

“Còn không phải là như thế hay sao?”

Tông chủ Vân Hoan Tông cười một tiếng, tinh tế nói: “Phương nhị tiên sinh trước kia cũng chỉ là một tên vãn bối tu hành, mọi người một là kính trọng hắn ta, hai là sợ hắn ta, nhưng lại đều không phải bởi vì hắn ta. Sợ, là bởi vì nhân quả trên người hắn ta, kính, là bởi vì vị huynh trưởng đã chết kia của hắn ta, sợ hãi hắn ta là vì những biểu hiện của hắn ta, dường như thiên phú không thua với huynh trưởng hắn ta, cho nên khi đó, chúng ta ít nhiều gì vẫn có thể nói chút lời, chỉ là hiện giờ, lại không giống như thế nữa, bản lĩnh của hắn ta đã không phải là thứ chúng ta có khả năng so sánh được…”

“Bản lĩnh không giống nhau, vậy giao tình đại khái cũng không giống với lúc trước đi…”

Tông chủ Lạc Thủy Tông cười khổ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ có chút phức tạp.

Mọi người ai cũng hiểu rõ tâm tư của hắn ta.

Kỳ thật lúc trước khi Phương Thốn ở quận Thanh Giang, giao tình của mọi người với hắn ta cũng không tính là tệ lắm, đương nhiên, ngay từ đầu là giống nhau, nhưng sau đó hắn ta lại đi ngũ tông, trảm thi quan, và rồi lại ở trên đại tiên hội Nguyên Thành cùng tiến cùng lui, đương nhiên kể ra cũng có một ít giao tình, tuy rằng không thể nói là bằng hữu, nhưng trên mặt giao tình cũng không có gì đáng trở ngại, nếu nói một cách nghiêm khắc, mọi người cũng có thể xem nhau như là bằng hữu.

Nhưng hiện giờ, Phương Thốn nổi danh cả Đại Hạ, một bước lên trời.

Bản thân bọn họ chỉ là tông chủ thế gia ở trong một nơi nhỏ nhoi này, đương nhiên giữa bọn họ đã cách hắn ta một khoảng rất xa.

Nếu như hiện giờ người ta tỏ vẻ coi thường mình, như thế cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, nếu như đi oán thán, tức giận cũng không phải là một việc tốt lành gì.

Thân là một tông chủ, cao nhân quận Thanh Giang, bọn họ không thể nào không hiểu rõ đạo lý này.

Chỉ là lời qua tiếng lại, hiểu thì hiểu nhưng cũng là hai chuyện khác nhau.

Trong lòng bọn họ nếu nói không có cảm giác mất mát là nói dối…

Mang theo tâm trạng phức tạp này, cuối cùng mọi người cũng đã đi đến trước sơn môn, mỗi người đều cưỡi mây của mình rời đi.

Đột nhiên, bọn họ lại nhìn thấy Tiểu Hồ Ly đang đạp đằng vân đuổi theo nói: “Các vị tiền bối, xin dừng chân chờ một chút…”

Mọi người nghe thế đều không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Hồ Ly ở phía sau, trong lòng ngực, trong tay Dạ Anh ôm theo mấy cái tráp, trong miệng ngậm đầy mấy cái hộp, Tiểu Hồ Ly thì lại rất quy củ đi tới gần rồi mới đè đám mây xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng thi lễ với mọi người, ngoan ngoãn nói: “Bây giờ, công tử đang bế quan, không thể làm phiền, nhưng khi công tử biết chư vị tiền bối sẽ đến đây, người đã sớm dặn ta chuẩn bị tốt tạ lễ cho các vị, khung cảnh vừa rồi rối loạn cả lên, thiếu chút nữa đã quên, cũng may đã đuổi tới kịp...”

“Tạ lễ?”

Mọi người nghe xong lời này, cũng hơi giật mình, giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Tiểu Hồ Ly lấy một cái hộp ở chỗ Dạ Anh, sau đó nói: “Lão tiền bối Nhạc Thủy Tông, ngài đang ở đâu?”

Tông chủ Nhạc Thủy Tông sửng sốt một chút mới vội nói: “Ta ở đây, có điều ta cũng không tính là quá già…”

Tiểu Hồ Ly nhẹ nhàng gật đầu, dùng hai tay cầm hộp dâng lên nói nói: “Đây là khi công tử ở Triều Ca, ngài ấy đặc biệt đích thân chọn lựa lễ vật cho tiền bối ngài, chính là bút được chế tạo từ lông sói đực cứng rắn do các đại sư bên trong Huy Mặc Các làm ra, rất được các đại nho cở Triều Ca yêu thích…”

“Ai da…”

Tông chủ Nhạc Thủy Tông nghe thế phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấp giọng ca thán một tiếng rồi mới nhận lấy, nhìn dáng vẻ vô cùng kích động.

Tông chủ Nhạc Thủy Tông không nhịn được mà mở tráp ra ngay tại chỗ, nhìn thấy bên trong chính là một cây bút lông tơ màu trắng, liếc mắt nhìn qua một cái cũng biết, dường như bút này không có một chút khác thường gì cả, đây tuyệt đối chính là pháp bảo hoặc là linh bảo, nói một cách đơn giản hơn thì đây chính là một bút lông rất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là được làm tinh xảo một ít mà thôi, nhưng mà tông chủ Nhạc Thủy Tông khi nhận được này bút, trên mặt lại nở một cười tươi như nở hoa...

Đồ tốt…

Không chỉ có hắn ta, mà các vị tông chủ xung quanh cũng từ từ từng người đều nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Cây bút lông này, thậm chí còn không phải là một bảo bối, vũ khí hay pháp bảo. Dù cho nó có đắt giá, hiếm có tới đâu, chung quy vẫn chỉ là một cái bút bình thường.

Có điều, cây bút lông đó ở trong mắt tông chủ Lạc Thủy Tông mà nói, nó còn đáng giá, ý nghĩa hơn tất cả pháp bảo trên đời này.

Suy cho cùng, pháp bảo được ban, thường thường đều là trưởng bối ban cho tiểu bối bên dưới. Hơn nữa, còn phải luôn thời thời khắc khắc cảnh giác có kẻ địch tới cướp đồ.

...

...

Nhất thời, tông chủ Lạc Thủy Tông vui vẻ tới không cất nên lời. Ánh mắt của mấy vị tông chủ và gia chủ thế gia khác cũng không khỏi liếc qua, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không nói. Mà Tiểu Hồ Ly sau khi hoàn thành nhiệm vụ giao đồ tới tay tông chủ Lạc Thủy Tông, thì quay đầu hướng về phía tông chủ Vân Hoan Tông, nhẹ nhàng thi lễ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến tông chủ Vân Hoan Tông không khỏi cực kỳ yêu thích.

“Ồ, ta cũng có phần sao?”

Nàng ta mỉm cười, dường như dơ tay muốn xoa đầu Tiểu Hồ Ly, nhưng lại chuyển hướng sang nắm tay.

Nếu Phương Thốn vẫn là Phượng nhị công tử của Thanh Giang, thì với tư cách là trưởng bối, nàng có thể sờ đầu của Tiểu Hồ Ly để thể hiện sự thân thiết.

Nhưng bây giờ Phượng Thốn đã là Phượng nhị tiên sinh, dù chỉ là một nha hoàn nhỏ bên cạnh hắn cũng không thể không cho một phần kính trọng.

 

0.95530 sec| 2401.648 kb