“Ong…”
Mà sau khi hòa thượng Du Phương cởi tăng bào, để lộ ra những dòng kinh văn chi chít kia, dường như trong hư không vang lên tiếng tụng kinh.
Cùng lúc đó, mọi thứ xung quanh, trời đất như được chư Phật trấn giữ, miệng tụng kinh Phật, mọi người ai nấy đều giống như bị một áp lực vô hình nào đó đè nén. Theo bản năng, họ muốn trút bỏ hết những tà niệm trong lòng, một lòng hướng về Phật. Người bình thường đã vậy thì Dạ Anh và Tiểu Hồ Ly kia còn phải chịu áp lực lớn đến nhường nào, cả hai giống như đã bị thuần phục…
…
…
“Mặc dù Tiểu Hồ Ly có tật xấu giống ta, nhưng nàng hầu như không giao đấu với bất kỳ ai cả, hơn nữa nàng rất ngốc, nàng căn bản còn không hiểu và không biết nắm bắt thời cơ nữa là khác.”
“Còn về phần Dạ Anh, đơn thuần chỉ là ngốc thôi...”
Đúng lúc này, trong đại điện Ngọc Tú Phong, Phương Thốn lắc đầu nhè nhẹ.
Sau đó, trong tay hắn vẫn đang cầm một chiếc ấm trà bằng đồng, đầu vẫn giữ nguyên không hề di chuyển, nhẹ nhàng phất tay áo một cái.
Đột nhiên, pháp lực phóng thẳng vào đại điện Thủ Sơn Tông.
Từ bên ngoài đại sảnh bay tới một sức mạnh vô cùng lớn. Rõ ràng phía trên đại sảnh chính là mái vòm. Nên nếu có bất kỳ sức mạnh nào đánh xuống, lực ấy sẽ xuyên thủng mái vòm trước tiên. Nhưng khi chưởng lực kia đánh xuống thì lại trực tiếp đánh xuyên qua mái, không làm hư hỏng dù chỉ nửa phần đại điện. Sức mạnh ấy trực tiếp đánh về phía hoà thượng Du Phương, người đang thi triển Phục Ma Kim Thân. Hư không đung đưa, pháp lực u uẩn, nhưng bên trong lại mang theo một khí tức quỷ quyệt…
“Phương trưởng lão tự mình ra tay sao?”
Hoà thượng Du Phương phản ứng rất nhanh. Ngay khi hắn ta nhận ra chưởng lực này thì đã lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta vẫn đang niệm Phục Ma chân kinh, nhưng tay áo có chút chùng xuống. Xung quanh, Kim Thân Phật Đà lúc ẩn lúc hiện, Tử Kim Quang cũng một lần nữa cuộn lại, hướng lên nghênh đón sức mạnh mạnh mẽ bên ngoài điện kia, rồi cùng sức mạnh ấy đâm vào nhau.
Dư âm còn sót lại của chấn động lan ra xung quanh.
Bởi vì Phục Ma chân kinh là một sức mạnh quanh minh chính đại, giống chư chính khí thiên địa.
Ngược lại, pháp lực từ ngoài sảnh đánh vào có vẻ như lộ ra nhiều phần âm nhu, tà ý.
Lúc lên lúc xuống rõ ràng tương phản.
Chỉ là đám người đang kinh hãi, không kịp phản ứng chính là có một cảnh tượng mà không ai ngờ được khi hai sức mạnh giao nhau. Pháp lực của hoà thượng Du Phương khuấy động bốn phương, mạnh mẽ khó lường. Nhưng pháp lực bên ngoài hành lang cũng bồng bềnh trôi nổi, liên tục biến đổi. Sau đó, ngay lúc hai loại pháp lực giao nhau, pháp lực âm nhu kia trở thành một cơn sóng lớn ngập trời, vô cùng cương mãnh.
”Ba!”
Trên đỉnh đầu của hoà thượng Du Phương, bóng dáng Vô Tận Đức Phật cũng đồng thời biến mất, như thể đã bị người ta xóa bỏ.
Mà pháp lực kia cũng mạnh mẽ đè nén trên đỉnh đầu hắn ta, cơ thể như nhận được trọng lực, đôi chân lập tức chùn xuống.
Trong đại sảnh, sàn nhà lát đá xanh rắn chắc đã bị hắn ta nghiền nát, hai chân cũng vì thế mà bị mắc kẹt ở đó.
“Điều này...”
Khi mọi người chứng kiến điều này thì lập tức thấp giọng hô lên.
Có lẽ Phương Thốn có thể thắng được hòa thượng Du Phương đã không tính là chuyện gì kinh người.
Nhưng khi một pháp lực đến, nó trực tiếp dễ dàng phá hủy pháp lực của hoà thượng Du Phương, thật sự quá khủng khiếp rồi
“Ngươi dám lừa ta?”
Hai chân của hoà thượng Du Phương khụy xuống nền đất xanh, hắn vừa sợ nhưng cũng rất tức giận.
Nếu là lúc bình thường, hắn ta sẽ nhanh chóng bật dây, nhưng bây giờ đang ở trong cuộc chiến, chút ảnh hưởng này cũng đủ khiến hắn ta mắc bẫy, triệt để rơi vào cục diện bị đánh. Vì vậy, hắn ta rất sợ, muốn hét lên thật to. Đột nhiên, hắn ta đưa ngón trỏ lên, vuốt nhẹ trên lông mày, móng tay sắc nhọn, lập tức tự khoét một lỗ trên trán, như để mở một con mắt dọc.
Vết thương tách ra hai bên, máu cũng từ từ chảy xuống.
Máu tươi kia thế mà lại có màu vàng. Dường như có sinh mệnh riêng của nó. Lấy vết thương nhỏ này làm trung tâm, nó bắt đầu lan rộng ra xung quanh. Từng chút một làm ướt má và trán hắn ta. Nơi có máu vàng bao phủ, tất cả đều lấp lánh ánh vàng. Có một loại ánh sáng của Phật mà mọi thứ xấu xa không thể xâm nhập. Máu vẫn chảy xuống ướt đẫm áo choàng, cuối cùng là toàn thân.
Cả người hắn ta trở nên giống như một vị Phật bằng vàng, dáng vẻ trang nghiêm, đứng giữa thiên địa.
... Điều duy nhất không phù hợp với dáng vẻ trang nghiêm này chính là đôi chân của anh ta vẫn bị mắc kẹt trong lòng đất.
…
“Đã đến mức làm đến mức độ này sao?”
Tất cả các tộc trưởng và các gia chủ thế gia ở xung quanh họ đều ngạc nhiên.
Một tháng trước, hoà thượng Du Phương xuất hiện ở Thanh giang. Bởi vì lúc đó, tham vọng của Long Thành đã bị bại lộ, trên dưới hoảng sợ, tuyên bố tiên chiếu, muốn thiết lập Tiên Minh sẵn sàng đối phó với đại chiến bất cứ lúc nào. Lúc đó, hoà thượng Du Phương xuất hiện, nói rằng hắn ta là một nhà sư du hành bốn biển là nhà, nhưng hắn ta là người từ phương khác đến, cho nên Thanh Giang có chuyện xảy ra, bản thân hắn lại đi đến đây thì đó chính là duyên phận, nên cũng muốn cùng với Luyện Khí Sĩ Thanh Giang, trợ giúp Tiên Minh Thanh Giang đối kháng với áp lực của Long Thành…
Lúc đầu, nhiều Luyện Khí Sĩ không coi trọng việc này.
Xét cho cùng, đối với hai tông Tịnh, Ẩn, từ trước đến nay chúng tiên kiêng kỵ nhiều hơn là tín nhiệm. Bọn họ một là thần bí, hai là có một loại mê hoặc khó hiểu được. Hơn nữa, dường như mối quan hệ của họ với Tiên Điện Đại hạ không được hài hòa cho lắm. Tông môn bình thường có thể là thế gia, nhưng lúc gặp cao thủ hai tông Tịnh, Ẩn này đều lấy lễ đón tiếp, sau đó lại tránh đi thật xa để tránh gây chuyện.
Thế nhưng, hoà thượng Du Phương xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, đúng lúc Thanh Giang đang cần người.
Rốt cuộc là, một thân tu vi của hắn đúng là không tầm thường. Lúc mới bắt đầu, hắn chỉ thể hiện một chút thần thông, đã chấn động xung quanh. Cuối cùng, minh chủ Tiên Minh Thanh Giang, tông chủ Cửu Tiên Tông tự mình đến nghênh đón, bày tiệc chay khoản đãi, sau đó xác nhận thân phận là thành viên của viên của Tiên Minh.
Nhưng trước đây, mọi người không nhận ra rằng tính tình tên hòa thượng này lại lớn như vậy…
Lần này, còn chưa nói vài câu mà đã đánh nhau với Thủ Sơn Tông, thậm chí xem ra còn muốn liều mạng?
Vậy phải làm sao bây giờ?
…
…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo