Ông chỉ bất lực nghĩ trong lòng rằng mình thật sự uống không nổi cái vị trà đó.
Mẹ của Diêu Băng trước đây cũng từng mua ở tiệm thuốc, Tâm Sen có vị đắng, sau khi pha thì lại có vị chát nhẹ, hơn nữa Tâm Sen ở tiệm thuốc cũng không phải là loại mới hái, tóm lại là mùi vị không ngon.
Uống được một tuần thì thấy hiệu quả không mấy khả quan, sau này ba Diêu cũng không uống lại nữa.
Hiện tại ông đang uống thuốc hạ huyết áp hàng ngày và dần dần cũng quen rồi.
Diêu Băng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ba mình thì đã biết ông đang nghĩ gì.
“Cái này khác. Để con pha một gói cho ba uống thử.”
“Ấy, không cần đâu con.”
Ba Diêu vừa định ngăn lại thì Diêu Băng đã chạy vào bếp lấy một chiếc cốc để pha rồi.
Quên đi, cứ coi như là không phụ tấm lòng của con gái vậy.
Nhưng khi nghĩ đến mùi vị, ông lại cảm thấy uống lần này là được rồi, lần sau thì nên giấu nó đi.
Một lúc sau, Diêu Băng bê một chiếc cốc ra ngoài.
Cô ấy cắt bỏ túi lọc và nhãn hiệu rồi trực tiếp đổ trà Tâm Sen vào trong nước.
Trong cốc thủy tinh có bảy tám Tâm Sen màu xanh non trôi bồng bềnh, chúng đứng thẳng ở trong nước, phần đáy lộ ra màu vàng, trên đó có ít nhất hai mầm hoa màu xanh biếc, nhuộm toàn bộ mặt nước thành một màu xanh nhạt, trông rất vui mắt.
Giống như một ngọn gió trên đỉnh núi cao, thanh khiết hơn cả trà được pha từ búp trà tươi, mùi thơm thanh mát lan tỏa, rất nhẹ nhưng khi ngửi lại khiến tâm trạng người ta cảm thấy bình yên.
“Đây là... trà Tâm Sen sao?”
Ba Diêu sửng sốt một lúc khi nhận lấy chiếc cốc.
Ông chưa bao giờ nhìn thấy Tâm Sen tươi non như vậy, giống như vừa được lấy ra từ đài sen tươi, màu sắc vô cùng tươi sáng, kích thước cũng lớn, chất lượng cũng tốt hơn gấp nhiều lần so với trà Tâm Sen mua trong hiệu thuốc.
“Đúng vậy ạ, đây là loại trà mới ra mắt của Hoa Gian Tập, con đã mua cùng với trà Ô Long hoa quế đó ạ.”
“Được, để ba nếm thử xem.”
Ba Diêu ngửi thấy mùi thơm tươi mát, vô thức nhấp một ngụm.
Sau khi uống cũng không cảm nhận được vị đắng chát đặc trưng của hạt sen, mà chỉ cảm thấy sự sảng khoái lan từ cổ họng đến toàn thân, vô cùng ngon miệng, thậm chí hơi thở cũng có mùi vô cùng tươi mát.
“Rất ổn đấy chứ.”
Ba Diêu lại nhấp một ngụm nữa, cẩn thận thưởng thức, miệng lưỡi ngọt ngào.
Nếu như trước đây vị trà cũng giống như thế này thì sao ông lại nỡ vứt đi mấy chục túi kia chứ.
Thật sự thì đúng là có chút lãng phí.
Cứ như vậy ba Diêu liên tục rót ba cốc lớn, khi vị dần dần nhạt đi, ba Diêu mới dừng lại.
Cứ như vậy ba Diêu liên tục rót ba cốc lớn, khi vị dần dần nhạt đi, ba Diêu mới dừng lại.
Buổi tối sau khi ăn xong bữa tối khoảng một tiếng, đến lúc đo huyết áp, ông mới nhớ ra hôm nay mình quên uống thuốc hạ huyết áp.
Kết quả khi đo thì gần như giống với bình thường, chỉ cao hơn một chút.
Sau khi đo xong, mẹ Diêu lập tức lên tiếng trách móc:
“Huyết áp hơi cao, ông phải chú ý hơn đấy.”
Ba Diêu lại mỉm cười nói:
“Hôm nay tôi chưa uống thuốc.”
Mẹ Diêu không khỏi ngạc nhiên:
“Chưa uống thuốc, sao huyết áp lại....?”
Trước đây, mỗi khi ba Diêu quên uống thuốc, huyết áp của ông sẽ lập tức tăng vọt lên hơn 170, bây giờ lại chỉ có 150 và không hề có dấu hiệu tăng.
Ba Diêu lấy trà túi lọc ra, cười ha ha nói:
“Nhờ có trà Tâm Sen mà con gái mua cho, sau này ngày nào tôi cũng sẽ uống.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo