“Oa, cảm ơn sếp.”
Các nhân viên háo hức tiến về phía trước, phát hiện ra thứ được đặt trong thùng giao hàng là đồ uống của Hoa Gian Tập đang vô cùng hot dạo gần đây, và tất cả đều là đồ uống hoa quế, size L.
Quá tuyệt vời.
Một cốc có giá hơn 30 tệ, đôi khi họ còn không nỡ đặt.
Trong khi chia đồ uống, một nhân viên bất ngờ phát hiện ra một vấn đề:
“Này, thẻ kẹp sách đâu rồi?”
“Hình như không thấy thẻ kẹp sách.”
“Tôi cũng ko thấy.”
“Hay là Hoa Gian Tập quên bỏ vào rồi?”
....
Người giám sát nhìn sắc mặt của giám đốc, đứng ở bên cạnh ho lớn một tiếng:
“Đã lấy được đồ uống của mình rồi thì trở về làm việc chăm chỉ đi.”
Mọi người không tiện thảo luận ở bên ngoài nên chỉ có thể lần lượt phàn nàn ở trong nhóm:
‘Dịch vụ của Hoa Gian Tập tốt như vậy thì sao có thể quên được chứ? Hơn nữa sau khi mở túi giữ nhiệt ra, rõ ràng là ngửi thấy mùi hoa quế, chứng tỏ thẻ kẹp sách đã được bỏ vào trong rồi.’
‘Chắc chắn nó đã bị một vị lãnh đạo nào đó lấy đi.’
‘Chậc chậc, lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân.’
Nhưng họ đang uống đồ uống miễn phí nên nếu không có thẻ kẹp sách thì cũng không sao, thưởng thức một buổi trà chiều hoàn mỹ là được rồi.
Văn phòng Tổng Giám Đốc.
Sau khi Diệp Hàm tới, tinh dầu thủ công đã không còn được dùng đến nữa, trong phòng chỉ có mùi thơm thanh mát của thảo mộc hòa lẫn với mùi hoa quế ngọt ngào.
Người họ Phó nào đó đã “lợi dụng quyền lực cá nhân”, lúc này anh đang cầm một xấp thẻ kẹp sách trong tay.
Người họ Phó nào đó đã “lợi dụng quyền lực cá nhân”, lúc này anh đang cầm một xấp thẻ kẹp sách trong tay.
Những ngón tay mảnh khảnh của Phó Vân Trạch đã lấy ra những mẫu trước đây không có và đặt những mẫu bị trùng lặp sang một bên.
E rằng tất cả mọi người sẽ không thể ngờ được vị lãnh đạo được giám đốc nhắc đến lại là BOSS lớn nhất của Công ty Khoa Học Công Nghệ Tương Lai – Tổng Giám Đốc kiêm CEO, Phó Vân Trạch.
Họ cứ tưởng là sẽ ở cấp độ Giám Đốc, nhưng thực ra lại có một sự khác biệt rất lớn.
Phan Hằng vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy mùi hoa quế nồng đậm, rõ ràng trước đây Tổng Giám Đốc Phó không hề thích loại mùi hương nồng đậm này, nhưng bây giờ lại không hề ghét bỏ một chút nào.
Được rồi, bất kỳ chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Quản lý Diệp chính là ngoại lệ đó.
Phó Vân Trạch nhẹ nhàng cầm những tấm thẻ kẹp sách bằng những ngón tay thon dài, sắp xếp theo thứ tự rồi xếp chúng lại với nhau.
Trong lúc làm việc này, người đàn ông hơi cụp mắt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghiêm túc, giống hệt như khi đang đàm phán những bản hợp đồng lớn.
Ai không biết cứ tưởng anh đang ký hợp đồng trị giá hàng trăm triệu ấy chứ.
Phan Hằng lên tiếng nhắc nhở:
“Tổng Giám Đốc Phó, cuộc họp video các khu vực lớn sắp bắt đầu rồi ạ.”
“Ừm.”
Phó Vân Trạch cất tấm thẻ kẹp sách cuối cùng đi, trầm giọng đáp lại.
Đã có hơn một trăm tấm thẻ kẹp sách thuộc khác nhau được đặt ở trong ngăn kéo, và có thể dự đoán được việc sưu tầm đủ bộ sưu tập cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Anh cụp mắt gửi tin nhắn cho Diệp Hàm.
Phó Vân Trạch: “Nếu tôi sưu tầm đủ thẻ kẹp sách thì có phần thưởng gì đặc biệt không?”
Đoán rằng đối phương đang bận, anh bèn tắt màn hình điện thoại, ra hiệu cho Phan Hằng bắt đầu cuộc họp video.
Khi Diệp Hàm nhìn thấy tin nhắn thì đã là một tiếng sau.
Phần thưởng cho việc sưu tầm thẻ kẹp sách...
Cô thực sự chưa nghĩ đến điều này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo