Cô ấy đã ăn hết năm viên rồi sao? Không phải chứ?

Diêu Băng cắn nĩa, nhìn thạch hoa quế đàn hồi bên trong bát, trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Cô ấy giả vờ cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sau đó nhắm chuẩn, đột nhiên xiên một phát vào viên thạch!

?

Nhưng mà lại xiên không trúng.

Đàm Song Song dùng nĩa xiên miếng thạch hoa quế cuối cùng, rồi chậm rãi đưa vào trong miệng:

“Tớ biết tỏng từ lâu rồi, tớ mà còn không biết tính cậu như thế nào sao?”

Diêu Băng: "..."

Quả nhiên là không thể ‘giở trò’ với một người đã quá quen thuộc với mình.

Vừa định ăn hết miếng bánh hoa quế cuối cùng thì nhân viên cửa hàng đã bưng một chiếc khay tới:

“Một phần xôi hoa quế củ sen, một phần trà Tâm Sen.”

Anh ấy đặt đồ ăn xuống, khóe mắt liếc nhìn chiếc xửng hấp trống không trên bàn, giọng nói như mang theo ý cười:

“Đồ ăn đã lên hết rồi, chúc quý khách ngon miệng. Quý khách ăn thong thả...”

Diêu Băng có hơi xấu hổ, mới có hai ba phút đã ăn hết thì có phải là có vẻ không được tao nhã cho lắm hay không.

Cô ấy liếc nhìn những bàn khác bằng khóe mắt, sau đó đã xóa bỏ suy nghĩ này ngay lập tức.

Có gì đâu, các bàn khác cũng đều như vậy cả.

Chỗ cô ấy vẫn còn lại một miếng bánh hoa quế, nhưng các bàn khác đã chẳng còn gì cả.

Hứ, không tao nhã chút nào.

Sau khi ăn miếng bánh hoa quế cuối cùng một cách "tao nhã", Diêu Băng cảm thấy hơi khát nước nên chuyển sự chú ý sang trà Tâm Sen trong ấm dưỡng sinh.

Hạt sen bên trong từng viên to tròn, trắng bóc, cũng không phải kiểu được tẩy trắng nhân tạo, vỏ ngoài phủ một lớp màu vàng nhạt dịu nhẹ, chìm dưới ấm thủy tinh.

Hạt sen viên nào viên nấy căng mọng và đều đặn, đung đưa nhẹ nhàng theo những gợn sóng của nước.

Tâm Sen* được bóc riêng, nổi trên bề mặt nước, những mầm sen tươi non nhỏ hơn móng tay, có màu xanh biếc, số lượng không nhiều, chỉ có bảy hoặc tám cái, kết hợp với hạt sen nhuộm màu nước trà thành một màu vàng xanh rất nhạt, tinh khiết và trong suốt.

(Tâm sen chính là phần mầm của hạt sen, thường được sử dụng hãm trà để uống.)

Chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy hương vị sẽ rất tươi mát và tao nhã, đồng thời hương thơm thoang thoảng độc đáo của hạt sen cũng không ngừng lan tỏa.

Diêu Băng cũng đã không còn sự ghét bỏ lúc ban đầu nữa, tự rót cho mình và Đàm Song Song mỗi người một ly, lại dùng thìa gỗ múc năm sáu hạt sen vào.

Nhấp ngụm đầu tiên, cô ấy đã bị bất ngờ bởi hương vị thoải mái thanh mát.

Khác với vị hơi đắng trong tưởng tượng, trà Tâm Sen của Hoa Gian Tập không hề có vị đắng chát mà thay vào đó là một chút vị ngọt tới từ nước pha.

Mùi thơm dịu của hạt sen tỏa ra, khiến cho cổ họng khô khốc được dưỡng ẩm, cảm giác sảng khoái lan tỏa đến dạ dày, miệng lưỡi cũng cảm nhận được vị ngọt ngào.

Cảm giác sảng khoái này đã trung hòa hoàn hảo vị thơm ngọt của bánh hoa quế vừa rồi, khiến cảm giác ấm áp do hoa quế mang lại tan đi, quả là một sự kết hợp tuyệt vời.

Cắn một miếng hạt sen nữa, không có một chút tạp chất nào, mềm mịn sạch sẽ, khi nhai có cảm giác bùi bùi dẻo dẻo, trong miệng tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của hạt sen, hương thơm theo cổ họng lan xuống dạ dày, sảng khoái và dễ chịu.

Diêu Băng nhắm mắt lại cảm nhận hương vị tuyệt vời này, như thể cô ấy đang nhìn thấy những người hái sen chèo thuyền qua lại trên ao sen xanh biếc, hái những đài sen tươi non giữa ‘rừng’ sen thơm ngát, bên trên còn đọng lại sương sớm, màu sắc tươi sáng.

0.09479 sec| 2389.453 kb