Trong miệng lập tức ngập tràn hương vị ngọt ngào, Diêu Băng không khỏi nheo mắt thích thú.
Ưm, ngon quá.
Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng được nếm chiếc bánh hoa quế nào thơm ngon đến thế!
Hiển nhiên là không có quá nhiều hoa quế, phần lớn đều được rắc lên mặt bánh, nhưng vừa cho vào miệng thì đã cảm nhận được trong miệng toàn là hương thơm của hoa quế, những cánh hoa quế mỏng tan ra trên đầu lưỡi, hòa quyện với hương thơm của gạo, hương vị tinh tế, có sức hấp dẫn vô tận.
Có thể nói đây là một sự tận hưởng tuyệt vời của vị giác.
Trong vô thức đã ăn hết hai miếng bánh, bánh hoa quế vừa mới ra khỏi xửng tuy hơi nóng nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ ăn của hai người.
Chỉ chưa đầy một phút sau khi bánh được đưa lên, hai người đã ăn hết nửa xửng bánh hoa quế rồi.
Ngay cả những mảnh vụn rơi xuống cũng bị hai người dùng tay hứng lấy rồi cho lại vào miệng, không hề bỏ sót một mảnh vụn nào.
Diêu Băng nhìn chiếc chén nhỏ được đặt ở giữa, cô ấy định lần này sẽ chấm thử với đường trắng xem sao.
Cô ấy thích ăn đồ ngọt, bất tri bất giác lại cảm thấy rằng sự kết hợp giữa bánh hoa quế và đường trắng sẽ là một sự lựa chọn rất tuyệt vời.
Diêu Băng gắp một miếng bánh hoa quế chấm vào chén đường trắng ở giữa, mép bánh hoa quế trắng như tuyết lập tức được trải một lớp đường, màu sắc gần như hòa vào thân bánh, kết cấu tinh tế, thỉnh thoảng có một vài hạt đường rơi xuống.
Hoa quế ở mặt bên kia chiếc bánh vàng óng lấp lánh, đầy ắp, giống như đóa sen vàng điểm xuyết trên những ngọn núi tuyết, cảm giác như chỉ cần thêm một vài filter là có thể quay được một bộ phim về đồ ăn ngon khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Cắn một miếng, những hạt đường trắng li ti tan ra ở trong miệng, bánh hoa quế cũng tan ngay sau đó, hương hoa tràn ngập trong miệng, ngon đến mức bùng nổ.
Là vị ngọt mà cô ấy yêu thích nhất!
Woohoo, cảm giác thật hạnh phúc.
Cắn hai miếng là đã ăn xong miếng bánh hoa quế nghi ngút khói này, bây giờ trong xửng hấp chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
Đúng vậy, Đàm Song Song đã ăn hết bốn miếng, tốc độ ăn còn nhanh hơn cô ấy.
Diêu Băng liếm vụn bánh ở khóe môi, không nỡ ăn miếng cuối cùng nên đành chuyển sang ăn thạch hoa quế.
Diêu Băng liếm vụn bánh ở khóe môi, không nỡ ăn miếng cuối cùng nên đành chuyển sang ăn thạch hoa quế.
Thạch hoa quế trong suốt như pha lê, từng viên tròn vo được đặt trong chiếc bát sứ màu xanh, tròn trịa trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng hoa quế vàng óng ánh được bao bọc ở bên trong.
Cô ấy cầm chiếc nĩa nhỏ xiên một viên, há to miệng, thạch hoa quế trơn mịn và đàn hồi rơi vào bên trong, mịn màng và dẻo dai.
Vị giống như ăn thạch hoa quả nhưng lại có mùi thơm của hoa quế, mỗi lần cắn đều có thể cắn được hoa quế, hương thơm ngọt ngào đọng lại trong miệng, mãi không tiêu tan.
Ừm, ngon quá.
Diêu Băng vừa âm thầm gật đầu trong lòng, vừa xiên một viên khác.
Không giống như bánh hoa quế mềm dẻo, thạch hoa quế có vị thanh mát, mát lạnh, cảm giác trơn mịn và hương thơm tràn ngập.
Dường như chỉ một viên đã cảm nhận được sự mát mẻ và hương thơm vô tận của hoa quế trong làn gió thu mát mẻ.
Hết miếng này đến miếng khác, bất giác trong bát chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Cô ấy vừa muốn xiên vào thì Đàm Song Song đã ngăn lại.
Đàm Song Song: “Phần của cậu cậu đã ăn hết rồi, đây là của tớ.”
Diêu Băng không khỏi sửng sốt: “Hả?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo