Cô ấy ăn một miếng xôi ngó sen và uống một ngụm trà Tâm Sen, cảm thấy sung sướng tựa thần tiên vậy.

Ăn hết ba miếng, ly trà Tâm Sen cũng đã uống cạn.

Ngay lúc Diêu Băng định rót thêm một ly thì lại phát hiện không còn một giọt trà Tâm Sen nào...

Không những thế, ngay cả hạt sen cũng không còn sót lại một viên nào!

Đàm Song Song thỏa mãn uống hai cốc trà Tâm Sen, cảm thấy toàn thân mình như được bao bọc bởi một loại cảm giác mát lạnh, nó thoải mái đến mức như được lên thiên đường vậy.

Xôi ngó sen cũng đã ăn hết sạch sẽ, chỉ còn sót lại một ít mật hoa quế, chẳng qua cô ấy cũng đang dùng thìa để vét sạch.

Diêu Băng không khỏi sửng sốt:

“Sao đã uống hết rồi?”

Đàm Song Song bèn nói với vẻ mặt vô tội:

“Không phải cậu không thích uống sao? Tớ nhớ cậu nói Tâm Sen đắng, không ngon, cho nên tớ đã uống hộ cậu rồi, tránh lãng phí ấy mà.”

Diêu Băng: "..."

Đúng là cô ấy đã từng nói như vậy, nhưng không bao gồm trà Tâm Sen của Hoa Gian Tập!

Đúng là cô ấy đã từng nói như vậy, nhưng không bao gồm trà Tâm Sen của Hoa Gian Tập!

Đáng ghét, cô ấy rõ ràng biết đối phương có suy nghĩ gì, nhưng lại không thể phản bác.

Diêu Băng nhìn bánh ngọt trên bàn, trong xửng hấp không còn sót lại một chút vụn bánh hoa quế nào, bát thạch hoa quế cũng đã ăn hết, chỉ còn lại một chút mật hoa quế từ phần xôi ngó sen vẫn đang được vét, trà Tâm Sen cũng uống đến mức không còn một giọt nào...

Nhìn những thứ trên mặt bàn, giống như vừa trải qua nạn đói vậy…

Cũng may những bàn khác cũng ‘tiêu diệt’ món ăn sạch sẽ như họ, nếu không thì thật sự rất mất mặt.

Nhìn cứ như cả mấy đời rồi chưa được nếm thử trà bánh.

Sức ăn của hai cô gái vốn không lớn, lúc này bụng đã no nhưng miệng vẫn còn muốn ăn.

Diêu Băng nếm chút mật hoa quế cuối cùng, cảm nhận được mùi thơm nồng nàn của hoa quế vương trên đầu lưỡi, sau đó mới nhỏ giọng nói với bạn thân:

“Bọn mình về thôi.”

Các bàn khác đã bắt đầu dọn dẹp và có rất nhiều người đợi bên ngoài nên không thể cứ nán lại ở đây mãi được.

Diêu Băng đi đến quầy, chuẩn bị mua trà túi lọc Ô Long hoa quế cho ba cô ấy, nhưng lại phát hiện đã có thêm một sản phẩm mới ở bên cạnh.

Sản phẩm: Trà Tâm Sen

Giá: 10 đồng.

Công dụng: Thanh nhiệt hạ hỏa, hạ huyết áp, an thần hỗ trợ giấc ngủ.

Trong túi lọc trà màu trắng có bảy tám Tâm Sen xanh non, nhìn qua số lượng rất ít, chỉ tầm 3g, nhưng sau khi uống xong, bọn họ cũng đã biết được hiệu quả của nó.

Đàm Song Song định mua, cô ấy hiện tại đang bị nóng trong người, uống thứ này chính là đúng bệnh hốt thuốc.

Hơn nữa cô ấy cũng rất thích hương vị của trà Tâm Sen.

Diêu Băng cũng định mua về một ít.

Ba cô ấy bị cao huyết áp lâu ngày không hạ được, không bằng mua về để ông uống thử thứ này xem sao.

Diêu Băng mua 70 túi Ô Long hoa quế và 20 túi trà Tâm Sen; Đàm Song Song cũng mua 20 túi trà Tâm Sen, sau đó mỗi người lại mua một ly đồ uống.

Bao gồm cả combo trà bánh, lần này trung bình mỗi người tiêu tốn hơn 800 tệ.

Tính cả lần trước, mỗi người đã bỏ ra hơn 1.000 tệ, nhưng cả hai đều chẳng có chút cảm giác gì cả.

Cả hai đi đổi túi giấy lấy thẻ kẹp sách rồi mới vui vẻ trở về nhà.

*

Sau khi Diêu Băng mang trà Tâm Sen về, ba Diêu nhìn thoáng qua, sau đó vui vẻ nói:

“Đúng là con gái rượu của ba, thật không uổng công ba thương con.”

0.08918 sec| 2383.813 kb