Ba Diêu nhìn nước trà được ngâm trong cốc, màu cam sáng, trong suốt và vàng vàng, không có bột trà nổi hay màu sắc loang lổ, thể hiện được sự sang trọng và quý phái độc đáo của mình trong chiếc cốc sứ trắng.
Những lá trà trong túi trà đã nở ra, từ một viên tròn đã nở ra thành từng lá trà nhỏ, những bông hoa quế vàng rực trôi nổi trong tấm vải mỏng màu trắng, màu sắc đẹp mắt, hình dáng bông hoa đầy đặn, khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy vui mắt.
Ngoài ra còn có hương thơm tràn ngập căn phòng, hương hoa quế ngào ngạt liên miên không dứt.
Chất lượng vừa nhìn đã biết là thượng thừa, không giống bình thường.
“Trà này là... Quan m Vương sao?”
Ba Diêu đưa mắt nhìn kỹ những lá trà lộ ra qua lớp vải mỏng, màu xanh lục, mặt lá dưới dày, sáng bóng, trơn bóng và tươi mới, ông không khỏi ngạc nhiên.
Quan m Vương là loại cao cấp nhất của Thiết Quan m, giá cả đắt đỏ, mua lẻ ít nhất cũng phải 800 tệ một cân, loại đắt tiền hơn có thể lên đến hơn 1000 tệ.
Chỉ là một túi trà nhưng lại sử dụng nguyên liệu tốt như vậy sao?
“Rót cho ba một cốc nữa.”
“Dạ?”
Đây là lần đầu tiên Diêu Băng thấy ba muốn uống trà của mình.
Bình thường khi cô ấy gọi trà sữa, trên mặt ông hiện rõ sự ghét bỏ “mày không phải con tao".
Ba Diêu lại lấy một chiếc cốc Tử Sa khác rồi rót vào, nhìn nước trà vàng óng trong veo, ông ngửi nhẹ rồi chậm rãi nhấp một ngụm.
Mặc dù ba Diêu đã đoán được nó sẽ rất ngon, nhưng hương vị vẫn vượt quá sự mong đợi của ông.
Hương thơm ngọt ngào của hoa quế nồng nhưng không ngấy, hương trà đậm đà nhưng không chát, cả hai bổ sung cho nhau, tươi mát và êm dịu, giống như đang đi dạo trong vườn trà và ngửi thấy mùi hoa quế ở trên cây.
Mùi vị thanh mát trong lành lan tỏa trong miệng, hương thơm lâu dài và thấm đượm khắp nơi.
Cũng là một sự thú vị khác so với việc chỉ ngồi phẩm trà một mình.
Điều quan trọng nhất là lá trà có chất lượng rất cao nên những người uống trà lâu năm như ông rất hài lòng.
Không nói đến hương hoa quế ngọt ngào, chỉ nói riêng về Quan m Vương, xét về màu sắc của trà cũng không thua kém gì Đại Hồng Bảo của ông, rõ ràng là trà mới năm nay, có hương vị vô cùng thuần khiết.
Thật sự là rất không tồi.
"Một túi này con mua với giá bao nhiêu?"
“15 tệ ạ.”
“Cũng không đắt lắm.”
Ba Diêu nhìn nhãn túi bị cắt và những túi trà được đóng gói đầy ắp trên bàn, 15 đồng cho 15g, 500 tệ cho nửa kg, thực sự rất hiếm khi có thể uống được trà chất lượng như vậy.
Những quán trà bên ngoài ít nhất cũng phải đến mấy nghìn tệ một cân, phải nói giá một nghìn tệ cũng không đủ để uống trà ngon như vậy.
Trà Đại Hồng Bào của ông được người vận chuyển đến tận nơi, một hộp nửa cân có giá 1500 tệ, ông còn không nỡ uống, nhưng giá cả của loại trà này lại vô cùng vừa phải.
Uống mỗi ngày cũng không cảm thấy xót ví.
“Hôm nào mua giúp ba 2 cân về nhé.”
Ba Diêu dứt khoát nói.
Ngay lúc đó Diêu Băng cũng nhận được 1200 tệ mà ba Diêu chuyển khoản.
“200 tệ còn lại cho con, coi như là phí ship.”
“Dạ được.”
Diêu Băng không chút khách sáo nhấn vào nút nhận, sau đó nói với vẻ nịnh hót:
“Thứ bảy tuần này con sẽ đi mua cho ba.”
Có thể uống trà của Hoa Gian Tập ‘miễn phí’, đúng là mong đợi thật đó.
Và trường hợp của Diêu Băng cũng xảy ra ở những vị khách mua trà túi lọc về.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo