Không phải ai cũng có khả năng thưởng thức loại trà đắt tiền như vậy, chứ đừng nói đến việc dùng nó để pha chế đồ uống, đúng là chỉ có quản lý mới dám dùng.
Hồng Trà hoa quế cũng như vậy, nguyên liệu sử dụng là Hồng Trà Kỳ Môn trứ danh.
Hồng Trà Kỳ Môn là loại trà thơm nhất và có độ nổi tiếng cao nhất.
Hồng trà Kỳ Môn là đỉnh cao trong các loại Hồng Trà, nó nổi danh xa gần, được trồng bởi những người nông dân trồng chè ở tỉnh An Huy vào thời Quảng Tự và có lịch sử lâu đời.
Nó nổi tiếng với hương vị tuyệt vời và đã được biết đến rộng rãi, còn được gọi với cái tên "Nữ Hoàng Hồng Trà".
Sử dụng nguyên liệu đắt tiền như vậy, kết hợp với hương thơm độc đáo của hoa quế, hương thơm lan xa mười dặm, nước trà cũng vô cùng đậm đà.
Ngày đầu khai trương, số lượng đơn hàng tương đối ít, chỉ có hơn 500 đơn, ngày thứ hai là hơn 600 đơn, và ngày thứ ba là hơn 700 đơn...
Và vào ngày thứ bảy, họ đã nhận được hơn 1500 đơn hàng!
Tương đương với việc doanh thu trong một ngày đạt gần 50.000 tệ, chưa kể đến việc bán các trà túi lọc, đây là một nguồn thu nhập đáng kể khác, không nằm trong phạm vi quản lý của anh ấy.
Nghiêm Bân đã thảo luận với Diệp Hàm về việc tuyển thêm hai nhân viên, thiết lập lịch làm việc luân phiên để có thể xử lý được các đơn hàng, nếu không sẽ khó mà vận hành trơn tru được.
Diệp Hàm đương nhiên là đồng ý.
Cô đã dự đoán được phần nào ưu thế của đồ uống, nhưng cô không nghĩ rằng ý tưởng về việc sử dụng túi giấy để đổi thẻ kẹp sách lại thúc đẩy doanh số nhiều như thế.
Không chỉ vậy, số lượng thẻ VIP cũng tăng lên, đó là một bất ngờ ngoài dự kiến.
Khi cửa hàng đồ uống đã hoạt động bình thường, họ cũng có thể tiếp tục phát triển dòng sản phẩm trà bánh hương hoa quế.
Khi cửa hàng đồ uống đã hoạt động bình thường, họ cũng có thể tiếp tục phát triển dòng sản phẩm trà bánh hương hoa quế.
Ăn xong cơm tối, ba của Diêu Băng lại bắt đầu kiên định* đi pha trà.
(*)Từ gốc là 雷打不动:Miêu tả sự quyết tâm không thể bị lung lay dù trong bất kì trường hợp nào.
Lá trà có tác dụng nâng cao tinh thần, bình thường không thích hợp để pha vào buổi tối.
Nhưng đối với một người thường xuyên uống trà như ba Diêu mà nói, ông đã sớm quen với việc một ngày uống trà ba lần rồi.
Ba Diêu lấy ấm Tử Sa mà mình cất giữ cẩn thận ra, mở hộp trà, dùng thìa cẩn thận múc một muỗng.
Lần này ông sử dụng trà Đại Hồng Bào của núi Ngũ Di nhờ người chở từ tận nơi trồng đến, giá cả rất đắt, thế nên cũng không dám múc quá nhiều, chỉ cần có thể pha được 2 đến 3 lần nước là được rồi.
Nhưng trà ngon quả là khác biệt, khi pha bằng nước tinh khiết, hương trà nồng đượm nhanh chóng lan ra, hương thơm lượn lờ như mưa sương lan tỏa khắp bốn phía.
Ba Diêu đưa tách trà lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt lập tức trở nên say sưa.
Đúng là trà Đại Hồng Bào - đỉnh cao của các loại trà, không uổng công ông đã trải qua nhiều phen trắc trở mới có thể sở hữu được nó.
Cho dù chỉ ngửi hương trà thôi thì cũng cảm thấy rất đáng rồi.
Thấy ba mình pha trà, Diêu Băng cũng lấy túi trà mua được từ Hoa Gian Tập ra.
Rõ ràng mới uống mấy ly vào cuối tuần vừa rồi, hôm nay lại đột nhiên nhớ tới hương vị của trà Ô Long hoa quế.
May là đã mua trà túi lọc, ở nhà cũng có thể uống được.
So với ba của mình, Diêu Băng cũng không chú trọng như vậy.
Cô ấy trực tiếp bỏ trà vào cốc pha cà phê của mình, đun sôi nước, sau đó để nguội một lúc, nhiệt độ vừa vặn khoảng 85 độ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo