Có một phong bì riêng kẹp phía trên hộp giấy, vừa mở nó ra, mùi thơm đặc trưng của hoa quế lập tức lan tỏa khắp phòng.
"Thẻ kẹp sách của Hoa Gian Tập đây rồi!"
Trong khoảnh khắc, mọi người trong văn phòng đều tụ lại, đây là một niềm vui khác ngoài việc thưởng thức đồ uống.
"Vẫn là ngẫu nhiên, đừng nhìn, từng người từng người một nào."
"Tôi chọn cái ở giữa."
"Ôi, lại là mùi hương bồ, tôi đã có một cái rồi, có ai muốn đổi với tôi không?"
"Cây Long Huyết! Thẻ này chưa từng xuất hiện, cô may mắn thật đấy."
"Có muốn đổi không? Tôi sẽ đổi Hoa Súng Xanh với cô."
"Xin lỗi, tôi không đổi cái này đâu, tôi muốn giữ nó cho riêng mình."
Cô gái nắm chặt tấm thẻ kẹp sách trong tay, quay lại ghế của mình dưới sự ngưỡng mộ của mọi người.
Cô mở hộp sưu tập riêng của mình, trong đó có tám chiếc thẻ kẹp sách được sắp xếp gọn gàng, tất cả đều là họa tiết thực vật nhiệt đới.
Cô muốn sưu tầm đủ thẻ kẹp sách trong bộ sưu tập này.
...
Cách mà Hoa Gian Tập sử dụng túi giấy để đổi lấy thẻ kẹp sách đã kích thích đam mê sưu tầm của mọi người.
"Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng túi giấy lại có giá trị như thế."
"Thật xin lỗi những chiếc túi giấy mà tôi đã vứt đi trước đây, bây giờ tôi đã bắt đầu lưu giữ chúng một cách có ý thức. Các quán trà sữa khác không có hoạt động tương tự ư?"
"Đúng vậy, tại sao các quán trà sữa khác không học theo nhỉ? Quán trà sữa mà còn không chuyên nghiệp bằng một vườn bách thảo, đúng là có hơi kỳ lạ đó??"
"Tôi rất thích tấm thẻ kẹp sách này, với niềm đam mê sưu tầm cháy bỏng, tôi thật sự là đã hèn mọn đi ăn xin. Phần bình luận vạn năng ơi, ai có 【Tuệ Tinh Lan Trung Phi 】không? Làm ơn, hãy đổi với tôi đi, cầu xin mọi người đó, quỳ xuống.jpg!"
"Tôi nghĩ cách truyền tải tri thức này rất tốt, trước đây khi đến các điểm tham quan, tôi chỉ biết ngắm cảnh. Hiện tại thì đã biết thêm được nhiều thứ."
"Thẻ kẹp sách thật sự rất thơm, cả cuốn sách đều thơm mùi hoa quế."
"Có lẽ những người không đăng ký thẻ thường niên sẽ hối hận, ha ha, thẻ VIP thật tuyệt vời! Bạn có thể đến bất kỳ lúc nào."
*
Nghiêm Bân – vị quản lý cửa hàng, sau khi cửa hàng đồ uống khai trương, anh ấy đã bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Anh ấy sai rồi.
Hoàn toàn sai rồi.
Chỉ năm nhân viên thôi là hoàn toàn không đủ!
Nghiêm Bân nhìn vào danh sách đặt hàng trên tay mà choáng váng đầu óc, ngay lập tức lại có thêm chục đơn nữa.
Tốc độ của nhân viên rất nhanh, và anh ấy cũng cố gắng giúp đỡ, nhưng căn bản không tài nào đuổi kịp tốc độ đặt hàng.
Anh ấy đã nghĩ nhân viên có thể luân phiên nghỉ ngơi...
Thực sự là đã nghĩ quá nhiều rồi, thậm chí cả việc đi vệ sinh cũng phải đi một cách vội vàng.
Nguyên liệu cũng đã dần cạn kiệt, mặc dù anh ấy đã dự trù đủ cho một tuần, nhưng chỉ trong hai ngày đã bán hết sạch.
Tất nhiên, điều này cũng đúng với ý của quản lý vườn bách thảo là không được sử dụng nguyên liệu quá hạn.
Giá thành sản xuất của họ cao hơn gấp đôi so với các quán trà sữa khác, bỏ nhiều nguyên liệu nên tốc độ tiêu hao đương nhiên cũng nhanh hơn.
Thành thật mà nói, anh ấy cảm thấy bất ngờ với đồ uống do mình pha.
Trà chất lượng cao, giá 800 tệ một cân được pha hàng ngày như thể là hàng miễn phí, rõ ràng là loại trà Thiết Quan m sau bảy lần pha vẫn còn đọng lại hương vị, nhưng sau khi nếm thử vị trà, quản lý vườn bách thảo lại quy định chỉ dùng ba lần pha thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo