Sau khi trao đổi, buổi

phỏng vấn độc quyền dự kiến được thực hiện vào thứ hai lúc 5 giờ chiều, Diệp Hàm còn đặc biệt thông báo trước cho nhân viên để họ đóng cửa vườn bách thảo trước nửa tiếng.

Thứ hai luôn là thời điểm bận rộn nhất của người đi làm, đợi đến khoảng 17h, du khách cũng đã vãn gần hết.

Phóng viên đài truyền hình thành phố Cúc Nguyệt và các đồng nghiệp thực hiện lần phỏng vấn này đã đến Hoa Gian Tập từ sớm.

Là gương mặt đại diện của đài truyền hình thành phố, Cúc Nguyệt tốt nghiệp khoa báo chí, sở hữu ngũ quan thanh tú và khí chất nổi bật.

Sau khi tốt nghiệp, qua bao lần vất vả, cô ấy đã thành công ‘thi đỗ’ vào đài truyền hình thành phố và thường xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn.

Tuy nhiên, hôm nay sau khi gặp Diệp Hàm, cô ấy phát hiện vị quản lý này có dáng người cao gầy hơn, khí chất tuyệt vời hơn cả mình.

Hôm nay Diệp Hàm mặc áo len sáng màu phối cùng với váy ngắn ôm lấy đôi chân thon dài, khi bước ra từ giữa cỏ cây hoa lá, trông cô đẹp như một bức tranh.

Ngay cả một cô gái như Cúc Nguyệt cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

Những đồng nghiệp nam bên cạnh thì đã nhìn đến ngây người, nhưng rất nhanh họ đã lấy lại được sự bình tĩnh, điều chỉnh thiết bị, cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp của mình.

Đầu tiên, hai người nói chuyện về các loài thực vật trong vườn, đặc biệt là cây Sen Vua, rồi sau đó chụp ảnh "giấy chứng nhận chính thức kỷ lục Guinness" được gửi đến từ nước Anh, xong xuôi rồi mới bắt đầu phỏng vấn.

Cúc Nguyệt:

"Quản lý Diệp, tại sao lúc đầu cô lại chọn tiếp quản khu vườn bách thảo này? Nghe nói nó đã bị bỏ hoang từ lâu rồi."

Diệp Hàm khẽ mỉm cười:

“Một mặt là do ‘cơ duyên xảo hợp’, một mặt khác là bởi vì sự yêu thích.”

Cúc Nguyệt: "Trước khi tiếp quản thì tình hình thế nào? Cô có gặp phải khó khăn gì không?"

Diệp Hàm: “Có rất nhiều. Ví dụ như hồ nhân tạo mà mọi người thấy bây giờ trong vắt như gương, tuy nhiên khi tôi vừa mới tiếp quản nơi này, nó thật sự là ở trong tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng. Tảo phát triển nhanh do hiện tượng phú dưỡng và chỉ riêng việc dọn dẹp đã mất hơn hai tháng rồi. Bao gồm cả cây Sen Vua phá kỷ lục, nửa năm trước lá của nó còn cuộn tròn vô cùng đáng thương ở dưới đáy hồ, phiến lá chuyển sang màu ố vàng, do dưới nước ô nhiễm nên không duỗi ra được chút nào, trong còn nhỏ hơn cả vỏ sầu riêng nữa.”

Cúc Nguyệt thầm nghĩ: Vị quản lý này quả thật rất giỏi dẫn dắt cuộc trò chuyện, vừa lúc cô ấy định đem chủ đề dẫn đến cây Sen Vua thì đối phương đã chuẩn bị từ trước, đúng là rất lợi hại.

Trên mặt Cúc Nguyệt bèn xuất hiện một tia kinh ngạc:

“Tôi không thể tưởng tượng được lại có sự tương phản lớn như vậy. Bây giờ nó đã không còn như xưa nữa, chính cây ‘Vương miện của Sen Vua Cruziana’ này đã phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới và thu hút sự chú ý rộng rãi của công chúng.”

Cúc Nguyệt: “Vậy là, cây Sen Vua này thực sự đã tồn tại vào năm ngoái?”

Diệp Hàm gật đầu:

"Đúng vậy, Sen Vua là một loài cây thân thảo lá nổi lâu năm, rất nhạy cảm với nước và nhiệt độ. Khi nước trở nên trong hơn và nhiệt độ tăng lên, nó sẽ bắt đầu lớn lên nhanh chóng và dần dần phát triển thành dáng vẻ hiện giờ."

Cúc Nguyệt: “Tính từ thời kỳ trưởng thành của Sen Vua cho đến bây giờ, đã mất bao lâu?”

Diệp Hàm suy nghĩ một chút, sau đó nói:

“Khoảng hai tháng.”

0.10795 sec| 2382.766 kb