Anh cười bất đắc dĩ: “Thật ra cũng không phải chủ ý của tôi.”
Theo cách nghĩ của Phó Vân Trạch, thật ra anh không cần phải chi một số tiền lớn để tạo ra một Forest Oxygen Bar như vậy, nhưng mọi chuyện đã trở thành kết cục đã định, anh cũng không tiện từ chối ý tốt của ông nội.
“Tôi sẽ làm như cô nói, tôi tin vào sự chuyên nghiệp của cô.”
Đôi môi mỏng của Phó Vân Trạch hơi nhếch lên. Dưới ánh đèn, đôi lông mày thanh tú tạo ra cảm giác rất dịu dàng.
Thế nhưng Diệp Hàm lại không hề cảm nhận được, lúc này điều cô nghĩ tới chính là di chuyển đống cây kia đi.
Ừm, đợi nói xong rồi nhắc lại thì sẽ tốt hơn.
“Còn một vấn đề nữa là việc phun quá nhiều thuốc trừ sâu, thời gian dài sẽ ảnh hưởng xấu đến cây.”
Nơi ẩm ướt sẽ dễ sinh ra muỗi, đặc biệt là những nơi có nhiều cây nhiệt đới như vậy.
Để tiêu diệt muỗi, ngoài việc sử dụng một số phương pháp vật lý như đèn diệt muỗi, vợt đập muỗi, còn có một cách là phun thuốc trừ sâu vào cây.
Thật ra thì ở vườn bách thảo của Diệp Hàm cũng gặp phải vấn đề này, bởi vì cửa sổ nằm đối diện với rừng trúc và bên trái hồ nhân tạo, sau khi mở cửa sổ thông gió sẽ có rất nhiều muỗi bay vào phòng.
Nhưng cô đã có vũ khí bí mật.
“Thật ra, vấn đề này có thể dễ dàng giải quyết bằng cách đưa vào hai loài cây diệt côn trùng là cây Bắt Ruồi và cây Nắp Ấm, để chúng tự đi săn.”
Phó Vân Trạch lần đầu tiên nghe được cách xử lý này, cảm thấy rất hứng thú:
“Dùng thực vật để đối phó với muỗi sao?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt hạnh của Diệp Hàm hơi cong lên, cô không khỏi nhớ tới hai bé đáng yêu trong ký túc xá của mình:
“Chúng nó thật sự rất lợi hại, cây Nắp Ấm và cây Bắt Ruồi có thể tỏa ra mùi hương thu hút côn trùng, đợi đến khi côn trùng đáp xuống, sẽ rơi vào ấm hoặc là bị kẹp bởi hai chiếc kẹp.”
“Chúng nó thật sự rất lợi hại, cây Nắp Ấm và cây Bắt Ruồi có thể tỏa ra mùi hương thu hút côn trùng, đợi đến khi côn trùng đáp xuống, sẽ rơi vào ấm hoặc là bị kẹp bởi hai chiếc kẹp.”
“Ký túc xá của tôi có hai chậu, chúng đã giúp tôi giải quyết được một vấn đề nan giải.”
Cô lại tính toán không gian:
“Chỗ anh có lẽ cần khoảng 10 chậu, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ mang tới đây cho anh.”
Phó Vân Trạch: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Diệp Hàm đưa tay vuốt tóc mai rơi xuống, hít sâu một hơi, sau đó nói:
“Tôi còn có một việc muốn thương lượng với anh, à không, là giao dịch.”
“Tôi muốn chuyển những cây nhiệt đới cao lớn này về chỗ tôi vì chúng thực sự không thể tồn tại được trong môi trường này.”
“Tôi biết chúng được nhập khẩu từ nước ngoài về, cần thủ tục phức tạp và chi phí rất cao, anh cứ tính toán chi phí cụ thể, có lẽ Hoa Gian Tập có thể chi trả được.”
Phó Vân Trạch rũ mắt xuống, không chút dấu vết nhìn về phía Phan Hằng.
Trợ lý Phan lập tức hiểu ý, nói:
“Quản lý Diệp, chuyện là như vậy, mấy cây này cũng không phải được nhập từ nước ngoài, giá cả cũng không cao. Dùng thù lao lần này của cô để bù vào là cũng đủ rồi.”
Diệp Hàm không tin lắm, ngước mắt nhìn về anh ấy, Phan Hằng lại vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ trên môi.
Chậc chậc, lúc ấy đúng là giá nhập khẩu rất cao, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của mấy cây này, sớm muộn gì cũng phải đổi cây mới thôi.
Nếu đã như thế, vậy thì tại sao không tranh thủ kiếm một mối nhân tình chứ?
Phó Vân Trạch ho nhẹ một tiếng:
“Tôi cũng có một thỉnh cầu.”
Diệp Hàm gật đầu:
“Anh cứ nói đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo