Nhưng ngay cả khi như vậy, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng hút nước của thực vật, hoàn toàn trông không giống như vừa được tưới nước vào buổi sáng.
Mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây phiêu tán trong không khí, không quá rõ ràng, nếu là người khác nhất định sẽ không ngửi thấy được, nhưng đầu ngón tay của Phó Vân Trạch lại đột ngột dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.
Tổng giám đốc Phó đã ngửi thấy mùi hương đó, anh chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu, những căng thẳng và mệt mỏi của mấy ngày làm việc vừa qua đã tiêu tan đi không ít.
Công việc trước mắt đã sắp xong, Phó Vân Trạch đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Hàm.
Vì trên sàn có trải thảm thung nên không hề phát ra tiếng động.
Diệp Hàm lại phát hiện có hai chậu cây đã hơi héo rũ, cô cúi xuống định nhấc chậu cây ra ngoài, thì đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra từ phía bên cạnh, cầm lấy chậu cây ở trong tay cô.
Diệp Hàm tưởng là Phan Hằng, bèn nói một tiếng cảm ơn.
“Không có gì.”
Bên cạnh vang lên một giọng nói có chút lạnh lùng, giống như một dòng suối ở trên núi băng.
Diệp Hàm: ?
Cô đứng thẳng dậy, nhìn thấy Phó Vân Trạch với vóc dáng cao lớn đang đứng bên cạnh mình, bèn có chút giật mình hỏi:
“Anh... qua đây từ khi nào vậy? “
“Vừa mới qua thôi. Tôi… Gây phiền phức cho cô sao?”
“Phiền thì không có.”
Diệp Hàm nhìn thấy đối phương đã xắn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mịn màng, đầu ngón tay còn dính một chút bùn đất.
Vệt màu ấy đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, nhưng lại không gây ra cảm giác mâu thuẫn.
Vệt màu ấy đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, nhưng lại không gây ra cảm giác mâu thuẫn.
Phó Vân Trạch dùng ngón tay sạch sẽ sửa sang lại ống tay áo một chút:
“Còn phải chuyển mấy chậu kia đúng không, để tôi.”
“Đã xong hết rồi.”
Diệp Hàm hơi mỉm cười:
“Bức tường thực vật không có vấn đề gì lớn, mấy chỗ rậm rạp quá thì tôi đã chuyển bớt cây ra ngoài rồi. Ngoại trừ việc tưới nước, sau này cứ cách nửa tháng xử lý một lần là được. “
“Ừm, được.”
Phó Vân Trạch buông cánh tay xuống, theo ánh mắt của cô nhìn về phía bức tường thực vật đã được sắp xếp lại vô cùng gọn gàng.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, nhưng anh thực sự cảm thấy những cây thực vật này có phần tươi tốt hơn trước, lá cây xanh tươi và tràn đầy sức sống.
Hơn nữa, trong không khí còn vương lại một mùi cỏ cây thơm ngát không thể bỏ qua.
Nơi toả ra mùi hương ấy rõ nhất đương nhiên là từ cơ thể của người bên cạnh.
Phó Vân Trạch không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Hàm, lại phát hiện đối phương đã đi ngắm những loài thực vật khác.
Phó Vân Trạch: “...”
Anh bắt đầu có chút hoài nghi bản thân rồi.
*
Diệp Hàm vừa đi vừa quan sát những cây nhiệt đới cao lớn xung quanh, có cây Dừa Cảnh, Huyết Dụ Đỏ, Trầu Bà Xẻ, Hoa Thiên Điểu, Phát Tài Núi…
Mỗi cây cao ít nhất ba mét, cao hơn rất nhiều so với những chậu cây trồng ở nhà thông thường, hầu như không thể tìm thấy trên thị trường, hẳn là được nhập vào từ các trung tâm ươm trồng lớn.
Ngoài ra còn có một số loài thực vật nhiệt đới mà Diệp Hàm không thể gọi tên, chúng cũng rất cao, thậm chí có cây cành lá còn chạm tới trần nhà.
Theo lời giải thích của Phan Hằng, những cây này được nhập khẩu từ nước ngoài và mỗi cây có giá lên tới mấy chục nghìn.
Giá trị đúng là rất cao!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo