Những cây có sức sống mạnh mẽ như đỗ quyên, dương xỉ Boston, cũng yêu cầu có sự thiết kế và sắp xếp nhất định, cắt tỉa cành theo chiều dài vừa phải, điều rắc rối nhất tất nhiên chính là chăm sóc.

Do diện tích văn phòng khá rộng, cần phải đặt ít nhất năm - sáu trăm chậu cây để tạo ra một bức tường thực vật như vậy, còn nhiều hơn cả số lượng chậu cây trong nhà ấm trồng hoa thủy tinh.

Có thể nói công việc chăm sóc sẽ tốn rất nhiều nhân lực.

Do đó, nhiều công ty sẽ sử dụng cây nhân tạo, hoặc xử lý rêu bất tử để xây dựng một bức tường thực vật, do đó chi phí sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Nhưng phiên bản ở phía trước mặt này rõ ràng là một trong những phiên bản hàng đầu.

Diệp Hàm lại gần để quan sát, phát hiện thực vật đúng là phát triển rất tốt, nhưng lại vô cùng xum xuê um tùm.

Cô hơi cau mày.

Để tạo hiệu ứng thị giác thực vật rủ xuống che kín bức tường, nhà thiết kế đã để rất nhiều cây cối mọc san sát nhau, các nhánh cây đan xen, không có đủ ánh sáng và độ ẩm, việc tưới nước cũng sẽ không được đồng đều.

Trong khoảng thời gian ngắn thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nó chắc chắn sẽ không có lợi cho sự phát triển của thực vật về lâu về dài.

Phan Hằng nhìn quản lý Diệp ngay khi bước vào văn phòng liền dừng lại ở trước bức tường thực vật, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của một người khác ở đây.

Phó Vân Trạch: "..."

Anh không khỏi ho khan một tiếng, rũ mắt sửa sang lại đường viền cổ áo không có một nếp gấp.

Diệp Hàm nghe thấy tiếng ho nhẹ mới nhận ra Phó Vân Trạch cũng đang ở đây.

Đúng rồi, lúc nãy khi Phan Hằng gõ cửa, bên trong có người đáp “Vào đi”.

Lúc đấy bản thân cũng đã nhận ra, nhưng vừa bước vào cửa cô vẫn bị choáng ngợp bởi cảnh tượng bên trong, đồng thời bị những hàng cây nhiệt đới xanh um tươi tốt với những bức tường thực vật xung quanh thu hút, nên nhất thời quên mất anh cũng đang ở đây.

Lúc đấy bản thân cũng đã nhận ra, nhưng vừa bước vào cửa cô vẫn bị choáng ngợp bởi cảnh tượng bên trong, đồng thời bị những hàng cây nhiệt đới xanh um tươi tốt với những bức tường thực vật xung quanh thu hút, nên nhất thời quên mất anh cũng đang ở đây.

“Thật ngại quá, vừa nãy... không để ý đến anh.”

Diệp Hàm rời tầm mắt khỏi cây cối xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy Phó Vân Trạch đang ngồi ở bàn làm việc.

Bởi vì trong văn phòng luôn duy trì nhiệt độ ổn định là 25 độ, cho nên trên người anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, được là lượt gọn gàng không có lấy một nếp nhăn nào, chất liệu vải vô cùng tốt ôm lấy vóc dáng, tôn lên những đường cong trên cơ thể.

Bàn tay thon dài của đối phương nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, một tay đè xấp giấy, tay phải mảnh khảnh cầm một chiếc bút máy, có vẻ đang phê duyệt hợp đồng.

Diệp Hàm nhìn anh, cười áy náy:

“Thật xin lỗi, lúc trước do tôi bận quá nên cứ phải hoãn lại lịch hẹn, mãi cho đến hôm nay tôi mới có thời gian rảnh.”

“Không sao, tôi hiểu mà.”

Vẻ mặt điềm tĩnh của Phó Vân Trạch ngước lên nhìn cô, tiện tay đặt hợp đồng đã ký xong qua một bên.

“Vậy cây cối trong văn phòng đều phải trông cậy vào cô rồi, nếu cô có yêu cầu gì, có thể nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”

“Hoặc là…”

Phó Vân Trạch chợt dừng lại, đưa ra một đề xuất:

“Tôi có thể giới thiệu cho cô một chút về ý tưởng thiết kế của Forest Oxygen Bar này, có lẽ sẽ phần nào đó giúp ích cho công việc của cô hơn.”

Phan Hằng: “...”

Thì ra tôi chỉ là một vật trang trí.

Diệp Hàm bèn mỉm cười nói:

“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Đầu tiên tôi sẽ kiểm tra tình trạng của bức tường thực vật trước, tôi sẽ cố gắng để không quấy rầy tới công việc của anh.”

0.03623 sec| 2378.18 kb